Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quy Tắc Giải Cứu Em Gái

Chương 3

« Chương Trước
10.

"Thằng bé Tứ Mễ đi nhanh quá, ông đuổi theo không kịp."

Ngay lúc tôi còn đang nghĩ phải giải thích thế nào, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của ông nội.

Tôi cứng đờ quay đầu lại, người đứng đó đúng là ông tôi vừa bị ăn một gậy.

Chỉ có điều ông ăn mặc rất chỉnh tề, dường như không có ký ức gì về việc bị đánh.

Người đi tới, còn âu yếm xoa đầu tôi.

Sau khi tặng quà cho em gái, ông ngồi xuống cạnh tôi.

"Cảm ơn ông nội!"

Em gái vui vẻ nhận quà, thậm chí còn hò reo khi vừa mở ra.

Tôi càng choáng váng, không hiểu nổi tình hình hiện tại.

Bởi vì thứ em ấy đang cầm trong tay, chính là chiếc di động mà tôi đưa cho ông.

Ốp điện thoại là họa tiết con bướm nhỏ được đặc biệt chọn lựa.

Tôi hít sâu, lấy lại tinh thần.

Bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, tôi ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm ông.

Khi người xoa đầu tôi đến lần thứ ba, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.

Bàn tay của ông quá khác lạ, không hề nhăn nheo, hoặc có những đốm chấm như người già, ngược lại ngón tay thon dài trắng nõn, nhìn qua như của thanh niên trẻ tuổi chưa ngoài 20.

Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên khi nhìn thấy ông nội lên tầng, tôi cũng theo sau, ông biến mất sau cánh cửa phòng của em gái.

Nhưng khi vừa mở, lại nhìn thấy bóng dáng em tôi đang thay quần áo.

"Á! Sao anh không gõ cửa?"

Em gái trách móc, tôi vội xoay người lại, cũng quên mất chính mình đang đuổi theo ông nội.

Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tay nắm cửa, còn cả "em gái" đang không ngừng lôi kéo, lúc này tôi mới sực tỉnh. Tôi quay đầu lại, phát hiện "mình" đã nhảy xuống từ cửa sổ, còn khıêυ khí©h nhìn tôi.

Tôi thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, trong lòng kinh ngạc hoảng sợ mãi không thôi.

Từ "ông nội" đến "em gái" rồi "tôi", rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, tại sao có thể tùy ý thay đổi hình dạng?

Hoặc là nói, "tôi" giả làm ông nội, bắt chước giọng nói của em gái, dù sao lúc tiến vào, tôi mới chỉ nhìn thấy bóng lưng thoáng qua.

11.

Tôi nhìn xuống tầng dưới, phòng khách vẫn đông đúc, cũng chỉ có bố ngẩng đầu nhìn liếc qua, còn những người khác dường như không chú ý tới tôi và ông đã rời khỏi.

"Anh ơi, trong phòng em có chuột, ban đêm cứ chạy quanh bàn học khiến em không ngủ được."

Sau khi bữa tiệc kết thúc, em gái bĩu môi than vãn.

Mẹ cau mày, dường như khá lo lắng:

"Tứ Mễ, tối nay con đến bắt chuột giúp em gái đi."

Con bé cũng phụng phịu lôi kéo góc áo tôi, giống y như khi còn nhỏ.

Tôi gật đầu đồng ý, bước đến phòng em.

Ngồi tìm khắp bàn học, quan sát tỉ mỉ, muốn biết cái con chuột ấy nghĩa là gì.

Lúc đầu, tôi nghĩ đó là ông nội lén lút, sau đó lại đoán có thể là con bạc nào đó dưới tầng hầm.

Nhưng theo lời bố nói, cùng với sự xuất hiện của ông nội, tôi phát hiện có vẻ nó không phải chỉ bọn họ.

Cả đêm không ngủ, tôi ngồi canh ở đó, thậm chí còn cầm theo cả gậy bóng chày.

Nhưng khi nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện từ không trung, đầu óc tôi lại trống rỗng.

Còn chưa kịp phản ứng đã bị ăn một bạt tai.

"Thời gian không còn nhiều nữa, cậu vẫn chưa tìm thấy chuột sao?"

Tôi của 20 năm sau dường như đã trở thành người đàn ông thành đạt, mặc vest, đi giày da, toát ra khí chất của một nhân vật quyền lực.

"Con chuột là ai? Vì sao tôi lại nhìn thấy chính bản thân mình? Tại sao đã gi.ết nhưng ông nội vẫn không ch.ết?"

Tôi vội ném hết những nghi vấn trong lòng ra.

"Đây là thế giới quy tắc, ông nội hoặc thậm chí bản thân mà cậu nhìn thấy cũng chỉ là vẻ bề ngoài của tội ác mà thôi."

Bản thân của 20 năm sau có vẻ không hài lòng với sự ngu dốt vô tri này của tôi, cứ cau mày liên tục:

"Cậu phải tuân thủ các quy tắc, sau đó tiêu di.ệt nguồn gốc vấn đề mới có thể cứu được em gái, trở về hiện thực."

Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt người nọ: "Nguồn gốc vấn đề? Có phải là dưới tầng hầm không? Em gái từng nói ông nội mang chuột từ đó về."

Nhưng đối phương chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt chất chứa cảm xúc phức tạp.

"Cái ác hoành hành sẽ tận dụng mọi cơ hội khiến cậu phá vỡ quy tắc, mà cậu sẽ chẳng còn cơ hội làm lại nữa. Nếu lần này còn không giải quyết được, cậu vĩnh viễn không cứu được em gái!"

12.

Nếu nguồn gốc sâu xa không phải ông nội, vậy chắc chắn ở dưới tầng hầm.

Nhưng nghĩ đến anh Ba và đồng bọn, tôi nhất định phải có kế hoạch cụ thể.

Vốn dĩ còn mang tâm thái bình thản nhập cuộc chơi, nếu thất bại thì khởi động lại.

Nhưng hiện giờ lại biết tin, số lần được làm lại cũng có giới hạn, tôi phải cẩn thận hơn.

Muốn tiếp cận anh Ba, trước hết phải lấy được lòng tin.

Lúc một mình tiến vào cửa sòng bạc, người đàn ông phụ trách đăng ký ở cửa chỉ liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười bước đến nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi:

"Anh bạn Tứ Mễ, hôm nay lại mang đến thứ gì mới mẻ sao?"

Tôi khẩn trương muốn ch.ết, cố gắng duy trì vẻ thản nhiên: "Lát nữa nói sau."

Người đàn ông ngước mắt về phía anh Ba, gật đầu:

"Hiểu rồi, Tứ Mễ lại đây, tôi giúp cậu đăng ký vào bàn, hôm nay muốn chơi nhiều hay ít? Vẫn quy định cũ?"

Tôi thử thăm dò: "Như cũ đi."

Sau đó làm bộ mắc đi vệ sinh.

Nơi này đối với tôi cực kỳ quen thuộc, tôi đoán có lẽ thế giới quy tắc này chuyển hướng xấu vì tôi thường xuyên nhung nhớ tới chỗ này.

Nhưng như vậy càng giúp tôi tiết kiệm được nhiều thời gian.

Về phần thứ gì mới mẻ vừa nói, dựa theo những chuyện từng xảy ra ở chỗ ông nội, có lẽ là ảnh chụp lén của em gái tôi.

Tôi nhanh chóng dùng điện thoại photoshop mấy bức hình. Anh Ba nhìn lật xem kỹ càng, sau đó lạnh nhạt nói:

"Lần sau quay video đi."

Tôi ở sòng bạc rất lâu, đến nỗi chơi thua hết chip trong tay, người đàn ông giúp tôi đăng ký cười nhạo, chê tôi không nên đi WC trước đó, đấy là xui xẻo.

Lúc sắp về, anh Ba mời tôi đến uống rượu hôm thứ sáu: "Sinh nhật tôi, mời anh em đến góp vui, không say không về!"

Mọi chuyện cực kỳ thuận lợi.

Ngày nào tôi cũng tìm ảnh để photoshop, có lời của anh Ba, vậy chỉ cần chờ đến thứ sáu.

Thứ năm trời đổ mưa, tôi không xuống tầng hầm, yên tâm nghỉ ở nhà.

Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng em gái, chuyện này làm tôi hơi lo lắng.

Nếu con bé còn ở bên ngoài, vậy có tính là trái với quy tắc không?

Chiều tối, mưa ngày càng nặng hạt, đúng lúc này em gái gọi điện thoại đến:

"Anh ơi, em đang ở phòng bảo vệ trước cổng chung cư, không mang theo ô."

[Tất cả mọi người không được ra ngoài vào những ngày mưa.]

[Khi em gái yêu cầu, nhất định phải đáp ứng.]

Dù ra hay không cũng đều vi phạm quy tắc.

Tôi nghĩ, đây là cái ác bắt đầu hành động trong thế giới quy tắc.

13.

"Tứ Mễ, sao con còn không đi đón em gái?"

Bố vẫn luôn ngồi trong góc ở phòng khách, bởi vì ngày mưa nên ánh sáng cũng tối đi nhiều, tôi không hề chú ý.

"Em ấy sẽ về nhà sớm thôi." Tôi quay lại nhìn thoáng qua, bố không đeo kính.

Sau đó tôi kiểm tra thông tin đơn hàng trên điện thoại, hiển thị đã hoàn thành, em gái cũng nhận được ô.

Tôi lợi dụng sơ hở, dù sao con bé cũng chỉ nói không có ô chứ chưa nói muốn tôi đến.

Em ấy che ô về nhà, dường như rất tức giận: "Anh trai không xuống đón em!"

Tôi cười cười, xoa tóc em, ra hiệu mau ngồi xuống ăn cơm.

Nhưng đến khi nhìn thấy bàn đồ ăn mẹ làm, cà rốt hầm, cà rốt xào thái sợi, rau trộn cà rốt.

Cảm giác khó chịu bùng lên mạnh mẽ, tôi thực sự chán ghét cái hương vị của cà rốt lắm rồi.

Nhưng số lượng lần này nhiều hơn rất nhiều so với trước đó.

Phải chăng nó ám chỉ những rắc rối của em gái còn lớn hơn nhiều?

Sau khi ăn xong, con bé đã cầm điện thoại chạy lại hỏi:

"Anh ơi, vì sao trên mạng lại có ảnh của em?"

Sắc mặt tôi tái nhợt, đúng lúc mẹ bưng đĩa trái cây tới, nhìn chằm chằm tôi:

"Tứ Mễ, con không khỏe à? Sắc mặt khó coi thế?"

Giao diện trên điện thoại đã tắt, tôi cố sắp xếp từ ngữ để trả lời vấn đề này của em gái.

Nhưng con bé lại vui vẻ nhận trái cây từ chỗ mẹ, quay sang nói: "Anh sẽ giải quyết hết, đúng không?"

"Em cực kỳ chán ghét mấy con chuột ở tầng hầm."

Con bé thì thầm vào tai tôi.

Tôi hốt hoảng gật đầu, em ấy đưa lại điện thoại lại.

Trên màn hình di động hiển thị quy tắc mới.

[Không được làm hại người vô tội.]

Tôi ngẩng đầu nhìn em, dường như con bé không ý thức được chính mình đã làm gì, chỉ chăm chú xem phim truyền hình.

Tôi thầm tính toán lại kế hoạch ngày mai một lần nữa.

Vốn dĩ ban đầu còn định trước khi đến bữa tiệc sẽ tẩm thuốc cho bọn chúng hôn mê rồi đốt cháy tầng hầm.

Dù sao nơi đó cũng cũ kỹ, nhiều năm không tu sửa, mạch điện xuống cấp nên phát nổ, gây hỏa hoạn cũng là điều bình thường.

Nhưng quy tắc mới vừa ban hành, tôi sợ lửa cháy sẽ lan rộng làm ảnh hưởng đến cả người đi đường.

Cho nên không dám đánh cược, số lần được khởi động lại cũng không rõ còn bao nhiêu, tôi phải tuân thủ quy tắc.

14.

Vì thế, 8 rưỡi tối thứ năm, tôi đến tìm bố mình.

Bố đeo kính, điều này khiến tôi càng yên tâm.

"Tứ Mễ, con tìm bố làm gì?"

Giọng nói trầm ấm, đầy nội lực của bố mang lại cho tôi cảm giác an toàn trong thế giới bị trói buộc này.

"Bố ơi, nếu con thiêu ch.ết bọn anh Ba, liệu có sợ làm tổn thương người vô tội không?"

Bố cau mày nói: "Tứ Mễ à, nơi này không có ai là vô tội."

"Ngay bên cạnh tầng hầm là quầy bán đồ ăn vặt, lửa sẽ không cháy đến đó chứ?"

"Cung Tứ Mễ, nơi này không có người vô tội."

Bố lặp lại lời vừa rồi, sau đó đuổi tôi về đi ngủ.

Trong lòng tôi yên tâm, điều này chứng tỏ ở thế giới quy tắc, không có ai vô tội cả.

Thứ sáu, tôi mang theo tâm trạng thoải mái nhẹ nhàng, cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Cho nên, nhân lúc bọn anh Ba đang cao hứng, hăng hái uống rượu, tôi giả vờ say.

Người ngồi bên trái cười nhạo:

"Anh bạn Tứ Mễ này, có phải say rồi không?"

Tôi ầm ĩ nói muốn tặng cho anh Ba món quà đặc biệt:

"Anh Ba chẳng khác nào anh ruột của tôi, tôi muốn chuẩn bị cho anh ấy một bất ngờ!"

Sắm vai một kẻ say rượu, tôi cùng hắn kề vai sát cánh.

"Anh à, em nhờ người đưa đến một lô hàng tốt, để chỗ này."

Tôi vỗ vỗ cái túi vẫn luôn đeo bên cạnh, trừng mắt:

"Anh mà không nhận chính là khinh thường thằng em này!"

Trong túi là một đống bột trắng, anh Ba vừa mở đã cười cười vỗ vai tôi.

"Mọi người chia đi, nể mặt Tứ Mễ."

Tôi xoa nhẹ lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Tuy rằng hắn ta ghét bỏ thứ này nhưng trước mặt đám đàn em lại không hề biểu lộ, cho nên tất nhiên sẽ phân phát cho những người còn lại để tạo ân tình.

Hơn nữa, người luôn mồm thân thiết nhận anh em tốt với anh Ba chắc chắn sẽ dùng đầu tiên.

Tôi nằm trên bàn giả say, mặc kệ người bên cạnh lôi kéo muốn tôi hút thử.

Trong đầu đếm thời gian, nghe được bọn họ nói hơi choáng váng, tôi nở nụ cười mãn nguyện.
« Chương Trước