Chương 12

Vì thế, dưới sự đồng ý của quản lý cấp cao của căn cứ, Quý Dã mỗi ngày liền mang theo Lục Chi Hoài, vùi đầu tránh ở phòng thí nghiệm yên tĩnh.

Đồng thời anh bắt đầu chữa trị miệng vết thương cho Lục Chi Hoài.

Trong phòng thí nghiệm, có tin nhắn vang lên, Quý Dã cúi đầu, dùng ngón tay đeo găng cao su cầm thuốc thử hơi đông lại để quan sát.

Anh đang làm kẹo cho Lục Chi Hoài, sau lưng anh là một căn phòng vô trùng cực kỳ rộng rãi, trên tường có gắn đèn, dưới ánh đèn là đủ loại máy dò và máy lượng tử.

Ở trung tâm của thiết bị, một chiếc hộp thủy tinh khổng lồ chứa đầy chất lỏng sửa chữa màu xanh lam, Lục Chi Hoài chính là ngâm trong đó.

Bởi vì các mô da đã được sửa chữa và tổ chức lại, dữ liệu trung tâm lại bị lỗi, Lục Chi Hoài đã bị sốc trong một thời gian.

Quý Dã ăn mặc áo blouse trắng, trầm tư nhìn hai chiếc khuôn một lớn một nhỏ trước mặt.

Tất cả đều là khuôn kẹo, Quý Dã trong lúc nhất thời không biết nên chọn cái nào.

Lúc này, phía sau có tiếng động vang lên.

Bởi vì khó nhìn rõ hiện tượng dữ liệu trong quá trình thử nghiệm, cho nên Quý Dã sẽ mang mắt kính lên.

Cặp kính gọng bạc khiến đôi lông mày vốn đã ưa nhìn của anh càng trở nên thanh thoát và nhẹ nhàng hơn.

Quý Dã quay đầu lại, nhìn thấy Lục Chi Hoài sắc mặt tái nhợt nhìn mình.

Quá trình chữa trị rất đau đớn, Quý tiến sĩ tuy rằng tính cách bình thường, nhưng năng lực chuyên môn của hắn ta không có vấn đề gì, chất chữa trị mà hắn ta chế tạo ra rất hiệu quả, nhưng nó sẽ khiến gen bị tổn thương và tái tổ hợp trở nên vô cùng đau đớn.

Cảm giác của Lục Chi Hoài đã được lập trình với nỗi đau, không yếu hơn so với người bình thường.

Các kẽ hở trên da bị ăn mòn một chút, Quý Dã lại không giúp được hắn, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Vì thế anh làm kẹo cho hắn.

Khi người nhân tạo mới ra đời, đồ vật gặp qua không nhiều lắm, Quý Dã trải qua quan sát, cuối cùng phát giác hắn dường như rất thích kẹo mà anh đưa cho mình.

Quý Dã cầm khuôn đúc đi ođến trước người Lục Chi Hoài.

Hắn rũ mắt, lông mi thấm đẫm mồ hôi, thấp giọng nói: “Quý Dã.”

Hắn ngâm mình trong chất lỏng chữa trị, trên vân da vặn vẹo là những máu hồng nhạt.

Hắn vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể lặp lại.

“Quý Dã.”

Có một chút thúc giục không rõ ràng.

Hắn muốn nghe thanh âm của Quý Dã.

“Tích ——”

“Hả…?” Quý Dã chưa kịp trả lời, máy dò nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên náo loạn, dữ liệu tăng vọt nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã vượt quá phạm vi bình thường.

Quý Dã giật mình một chút, phát hiện người đang ngoan ngoãn đột nhiên chống cự, nhướng mày mở mắt ra.

Hắn nhìn chính mình.

Quý Dã cũng đưa tay ra áp vào kính.

Xuyên qua lớp kính, không thể chạm vào người bên trong, nhưng Quý Dã cũng nhìn chằm chằm người đối diện, cụp mắt an ủi.

Nghĩ nghĩ, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi ở đây, làm kẹo cho cậu.”

Anh lắc lắc ly trong tay.

“Sẽ không rời đi.”

Quý Dã lại chạm vào mắt người đàn ông nhân tạo qua kính, an ủi anh ta: “Rất nhanh sẽ xong thôi.”

Quý Dã luôn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện này, mặc dù con mèo lớn chưa bao giờ trách anh.

Điều này khiến trong lòng Quý Dã nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ và khó giải thích, anh cho là nó là mềm lòng.

Anh nhìn chằm chằm đối phương, thấp giọng an ủi: “Loại vấn đề này về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa, tôi cam đoan.”

Thanh niên tóc đen đường nét mềm mại, hai mắt cũng hơi hơi cong lên, toát ra một hơi thở trông rất thoải mái.

Lục Chi Hoài ngâm mình trong chất lỏng chữa trị dịch, nhận ra ý tứ mà anh biểu đạt, trong lúc nhất thời cảm giác được ngay cả chất lỏng chữa trị quấy rầy hắn cũng trở nên vô cùng thoải mái.

Hắn nhìn chăm chú vào Quý Dã, môi hơi nhấp, thấp thấp ứng: “Ừ.”



Quý Dã nói chuyện giữ lời, mặc dù việc khai thác độ chính xác cao rất tốn sức nhưng anh luôn ở bên cạnh Lục Chi Hoài, chưa bao giờ rời đi.

Chữa trị xong, hai viên kẹo màu nâu nhạt được đặt trong lọ thủy tinh nhỏ, cũng yên lặng nằm trong tay Lục Chi Hoài.

Lục Chi Hoài rũ mắt nhìn kẹo bên trong.

So với đường, thứ hắn cần nhiều hơn chính là năng lượng có thể chuyển hóa sau khi vật chất tiến vào cơ thể.

Nhưng tựa như Quý Dã nói, hắn có thể không nói “Yêu cầu”, chỉ cần nói về sở thích.

Hắn thực thích. Lục Chi Hoài cầm lọ kẹo, duỗi cánh tay còn lại, để Quý Dã trích xuất dữ liệu của mình.

Quý Dã đem hắn giấu trong phòng thí nghiệm, nhưng anh cũng cần phải đưa một lời giải thích cho người khác.

Anh cũng sẽ cầm một thiết bị có thể gây đau đớn sau khi đâm vào da, nhưng Lục Chi Hoài thậm chí không cần ám chỉ mình đừng cử động, hắn không hề phòng bị anh.

“Được.” Quý Dã hoàn thành lấy ra mẫu vật mà không cảm thấy đau đớn, anh mở quyền hạn, bỏ qua những người khác, trực tiếp gửi đến căn cứ B1.

Lúc này, anh rốt cục nhớ tới mình một ngày nay còn cóchưa đọc tin tức.

Thật trùng hợp, người gửi và người nhận tin nhắn là cùng một mã mà ra.

Có lẽ đã lâu rồi không nhận được trả lời, bên kia lại gửi một tin nhắn khác.

『 Quý tiến sĩ, nghiên cứu của 6113 đã hoàn thành, xin hãy dẫn đội đến căn cứ B1 sau mùa tuyết. 』

『 cùng với người nhân tạo. 』

Người gửi tin nhắn—cơ sở B1.

Một cốt truyện liên quan lóe lên trong tâm trí của Quý Dã.

『Trong những ngày đầu của thí nghiệm, không khỏi bại lộ, người nhân tạo đã được giấu trong khu vực thí nghiệm bị tuyết tàn phá ở Liberia. 』

『Sau khi thử nghiệm thành công, hắn đã được chuyển đến căn cứ, ở trong căn cứ, mật mã của người nhân tạo lần đầu tiên được giải mã thành công, trình tự của hắn đã được áp dụng thành công cho quân đội, quá trình chuyển đổi cơ giới hóa thành công chưa từng có, khiến nhân loại lần đầu tiên đánh bại cơn bão tuyết. 』

『 Đây cũng là lần đầu tiên con người thuần hóa được máy móc tiên tiến, và thời đại của vũ khí hình người sắp đi lên. 』