Chương 2

Chàng trai trẻ đứng trước màn hình có lông mày rõ ràng, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt nâu nhạt trong veo cong tròn, lúc này nghi ngờ nhìn qua, anh có một vẻ đẹp cổ điển rất ưa nhìn.

Người kia có vẻ tốt tính và có học thức, không giống một kẻ tâm thần.

Đối mặt với Quý Dã, hệ thống dừng một chút, không mắng thô tục, một lát sau, hắn nói cho Quý Dã, hắn là một trong những hệ thống duy trì sự vận hành của các quy tắc của thế giới, được gọi là hệ thống bạch nguyệt quang.

Bởi vì mới vừa cùng trước một ký chủ hủy liên kết, yêu cầu tân ký chủ.

“Cậu đã chết rồi, nên tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu bao gồm sống lại, mà cậu phải cùng tôi trói định, hoàn thành việc giữ gìn tuyến thế giới.”

Xem ra lửa giận là do nơi khác truyền đến, mặc dù hệ thống kiềm chế, nhưng giọng điệu vẫn như cũ không tốt lắm.

“Cậu biết cái gì là bạch nguyệt quang không?” Hệ thống hỏi.

Nói xong, thấy Quý Dã nghi hoặc, hắn nói: “Định nghĩa tổng hợp, bạch nguyệt quang, là ngọc bích dịu dàng và đẹp đẽ, là cây tùng bách bích thúy đĩnh bạt sơ lãng, là tuyệt thế vô song lãng nguyệt nhập hoài, là thiếu niên vai chính thích đến chết cũng khó quên.”

“Nói cách khác, là một khi có bạch nguyệt quang tồn tại, những bậc thầy trà xanh nhỏ khác phải đứng sang một bên, thế giới của nhân vật chính đều phải thiên vị bừa bãi đối với bạch nguyệt quang.”

“Cậu được yêu cầu trở thành ánh trăng trắng không thể xóa nhòa của nam chính trong một cốt truyện hạn chế.”

“Điều kiện tôi vừa hứa, chỉ cần cậu thực hiện nó, tôi mới có thể có được, đã hiểu chưa?”

Hệ thống nói. Vừa nói xong, tiếng chửi rủa lại vang lên trong không trung, anh nghe thấy, giọng vội vàng càng hung ác chửi lại: “Ngươi là rác rưởi, rác rưởi, cút ra! Cút!”

“Còn có vấn đề nào sao?” Hắn quên mất vừa rồi mình còn đang uy hϊếp tân ký chủ, mắng xong liền thao túng quang bình quay đầu hỏi Quý Dã, ngữ điệu phập phồng, biểu tượng cảm xúc trên màn hình đèn điện tử cũng rung lên điên cuồng, thể hiện trạng thái giận dữ.

“……”

Quý Dã dừng một chút, không nói nên lời, lắc lắc đầu: “…Không có.”

“Vậy đi thôi.” Nói xong, không đợi Quý Dã phản ứng, màn hình đèn điện tử đã bắt đầu phát ra những tiếng nổ bang bang.

Khi nó phát nổ, kèm theo một tiếng hét, ánh sáng màu xanh nhạt đẩy Quý Dã một chút, xã súc liền như vậy liền thay đổi công việc một cách khó hiểu.

Có điều bởi vì ở thế giới hiện thực cũng không vướng bận, cũng bởi vì xã súc* ở đâu công tác không phải công tác…… trong lòng Quý Dã không cảm thấy quá bất mãn.

* Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.

Anh chớp mắt, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, hơn nữa không quá thuần thục tiếp nhận thế giới tuyến hệ thống truyền lại.

Không giống như tuyến nhân vật mà hệ thống truyền cho một mình Quý Dã lúc đầu, trong tuyến thế giới thông thường … Không có nhiều cảnh về tiến sĩ Quý mà Quý Dã sắp sắm vai.

Hắn vốn có một khởi đầu tốt, nhưng vì ý định xấu xa, hành vi quá xấu xa quá mức ngoan độc, sau khi đánh cắp trái tim máy, cưỡng chế làm biến mất tất cả các đường lui của mình.

Lúc nhân sinh nhân vật chính chói lọi, cuối cùng trở thành một chút hồi ức bé nhỏ không đáng kể, thậm chí từ Bạch Nguyệt Quang nguyên bản biến thành một nhân vật tương đối chướng mắt nhân vật chính.

Làm bạch nguyệt quang, một kết thúc như vậy có thể nói là rất đáng xấu hổ.

Quý Dã đã tìm kiếm rất lâu trong bảng xếp hạng khổng lồ trên bảng trống của giải đấu, sau đó nhìn thấy hệ thống của chính mình ở trang cuối cùng.

Thì ra là công trạng quá kém…… Quý Dã như suy tư gì đó, khó trách hệ thống tâm tình không tốt, nếu là bởi vì biểu hiện kém mà liên tục bị cho nghỉ việc, xã súc một giây đồng hồ liền lý giải hơn nữa đồng cảm.

Mặc dù quá trình ràng buộc có phần khó giải thích, Quý Dã cũng nghiêm túc hơn nhiều về thế giới mà sắp phải đối mặt vì mong muốn tồn tại bản năng như xã súc.

Theo phân tích của anh, mặc dù vai trò của tiến sĩ Quý có vẻ quan trọng, nhưng trên thực tế, cảm giác tồn tại của anh ta không quá cao, điều này phù hợp với giả thiết của bạch nguyệt quang sắp chết này.

Đặc biệt là khi dòng thế giới thực sự bắt đầu, khi người nhân tạo hoàn toàn hắc hóa, dẫn dắt quân đoàn Cơ Giới trả thù thế giới, cơ bản là không có suất diễn của hắn.

Miêu tả hắn chỉ có thời khắc ở trong ngục giam chịu khổ khổ hình, chịu đủ tra tấn.

Chịu khổ khổ hình, chịu đủ tra tấn…… Quý Dã nhìn thấy những chữ này, nhất thời như cảm thấy đau lòng, không khỏi xoa thái dương đau đầu.

Có thể tưởng tượng, nếu anh một bước đi đi không tốt, thì những từ này sẽ mô tả anh trong tương lai.

“……” Quý Dã cũng không phải rất muốn trải nghiệm những cảnh trong lời văn, anh cảm thấy rằng mình cần phải thay đổi một số thái độ đối với người nhân tạo, tốt nhất là nên thay đổi ngay từ đầu.