Chương 3

Lục Chi Hoài tỉnh dậy vào ngày thứ hai mươi mốt sau khi sinh ra đời.

Liberia mở ra một mùa gió lạnh mới, các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khoác lên mình những chiếc áo khoác dày và ấm hơn, trong phòng thí nghiệm ánh đèn sáng trưng,

tiếng hoạt động của các dụng cụ xác thực kêu bíp bíp.

“Tiến sĩ, ngài đã tới.” Dưới ánh đèn, các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm chào đón Quý Dã.

Quý Dã gật đầu đáp lại, cầm trên tay một chiếc áo len dày, khom người đứng bên cạnh Lục Chi Hoài.

Anh định thay quần áo cho Lục Chi Hoài.

Quần áo ban đầu của người nhân tạo quá mỏng và nhiệt độ ngoài trời gần 50° dưới 0, trong khi nhiệt độ trong phòng thí nghiệm không cao do nhu cầu công việc.

Lục Chi Hoàimặc một bộ quân phục màu đen lạnh lùng, ngay cả cúc áo cũng có ánh kim loại lạnh lẽo, Quý Dã nhìn thấy, nảy ra ý nghĩ muốn thay quần áo.

Những người khác dường như không quan tâm nhiều đến anh.

Là một tác phẩm hoàn hảo, Lục Chi Hoài thực sự rất đẹp trai, nước da trắng lạnh, lông mi dài, đường nét đẹp và sâu, thời điểm không cười, môi nhấp chặt, có thể nói là tương đương mỹ mạo.

Tuy nhìn hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải là điểm trừ, ngũ quan ưu tú, thậm chí còn đẹp hơn cả những ngọn núi phủ tuyết trắng trong như pha lê trên đồng bằng Liberia, dưới ánh mặt trời trông càng nhuệ khí đĩnh bạt.

Tóm lại là một khuôn mặt phi thường đẹp.

Quý Dã nhìn thấy “quần áo bình thường” trên người mà phòng thí nghiệm tự phát triển và có thể giữ ấm trong phòng thí nghiệm, bắt đầu nảy ra ý định thay quần áo cho Lục Chi Hoài.

Quý Dã vươn tay, thở ra một hơi ấm áp, xác định ngón tay không còn lạnh nữa, cúi người chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của người nhân tạo.

Thứ mà Quý Dã mang đến cho Lục Chi Hoài là một chiếc áo lông.

Một chiếc áo len cổ lọ đơn giản nhưng rất thiết kế, một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đủ để giữ ấm.

Anh bước đến gần Lục Chi Hoàii, mở hộp đựng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhân tạo đang nằm trong khay nuôi cấy, ý đồ cho hắn đổi quần áo mới.

Nhà nghiên cứu ở lại trong phòng thí nghiệm tò mò nhìn sang.

Nhà nghiên cứu ở lại đây tên là Komaeda, và trước khi loài ngoại lai đến, cô là thạc sĩ công nghệ sinh học tại một trường đại học liên minh chủ tinh.

Bởi vì thành tích ưu dị, đối tác chuyên nghiệp của mình, cô đã được chọn tham gia vào dự án con người nhân tạo của Tiến sĩ Quý sau khi loài ngoại lai xuất hiện.

Phòng thí nghiệm đã thành lập được vài năm, nhưng hôm nay, cô cảm thấy tiến sĩ có chút khác thường.

Cô không nói ra được nguyên nhân, nhưng cảm thấy vị tiến sĩ trước kia vẻ mặt ôn hòa, tính cách tốt, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt, luôn tràn đầy khoảng cách.

Mặc dù tiến sĩ, hiện tại luôn trong chiếc áo khoác trắng, mái tóc đen mềm mại, nụ cười luôn nở trên môi và khuôn mặt rất hiền lành, khuôn mặt là thập phần thanh tuyển ôn hòa.

Nhưng cho dù là vô tình bị quấy rầy, anh cũng sẽ không thật sự trách cứ cái gì, cùng lắm chỉ là bất đắc dĩ cười cười.

Cũng không nói lên được là điều gì khác biệt… Tóm lại, đã thay đổi.

Nhưng Komaeda thích vị tiến sĩ hiện tại hơn, khi nhìn thấy quần áo trong tay anh, nhịn không được dò hỏi: “Tiến sĩ, ngài cảm thấy lạnh sao?”

Độ ấm phòng thí nghiệm luôn cố định, nếu là tiến sĩ trước đây, nghe được cô nói như vậy, có lẽ sẽ chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, thậm chí sẽ không để ý đến cô.

Nhưng hiện tại, đối phương quay đầu nhìn qua, đối với cô cười một chút, sau đó nói: “Không phải tôi mặc.”

Nói, anh chỉ vào thủy tinh, ôn nhu nói: “Là cho hắn mặc.”

Là Lục Chi Hoài trong vật chứa.

“Số 001……?” Komaeda hơi ngạc nhiên.

Đối với các nhà nghiên cứu, họ thích gọi số của sản phẩm thử nghiệm hơn, vì vậy họ không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với một thứ đánh số cả.

Trạng thái của số 001 đang dần ổn định, đã lâu không có vấn đề gì, nghiên cứu viên vẫn hài lòng, cho dù không thành công, cũng vẫn là tiến triển rất tốt.

Nhưng dù hài lòng đến đâu, dù nói thế nào thì cũng chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.

Komaeda có chút nghi hoặc, nhưng bởi vì vô ý thức bị độ cong khóe miệng của thanh niên tóc đen lây nhiễm, cũng gật đầu theo: “Được rồi tiến sĩ, ngài trước hết bận đi, cần giúp đỡ có thể gọi tôi.”

“Được.” Quý Dã cười nói.

Việc thay quần áo cho người nhân tạo không khó nhưng trong thực tế vẫn xảy ra một số sự cố không mong muốn.

Lục Chi Hoài trạng thái tốt đẹp, cử động đơn giản không phải là vấn đề lớn, Quý Dã cũng muốn thay áo len cho hắn, nhưng khi anh bế hắn lên, anh mới phát hiện ra rằng hắn… cao quá.