Chương 12

Edit: Phong Lữ

Thế đạo hiện nay, tu sĩ Độ kiếp kỳ có tất cả ba vị, người có tu vi cao nhất chính là chưởng môn nhân Huyền môn chính tông- Thanh Giả đạo tử, đây là một người ôn hòa dễ tính tới độ được coi là thánh nhân hiền lành; tiếp theo là Già La Bồ Đề, chủ Đại lôi âm tự, đây là một người nói chuyện vô cùng huyền bí, tới nỗi không ai hiểu được y đang nói cái gì, là một quái nhân; người cuối cùng chính là đồ đệ đã từng nhập ma của Thanh Giả tạo tử – Hà Hoan, đây là một người phóng đãng đến mức kết đạo lữ với chính Nguyên anh của mình, là người tà đạo. Có ba vị này làm đại biểu, các tu sĩ đã đúc kết ra một kinh nghiệm quý báu —— quả nhiên người bình thường vốn không thể tới nổi Độ kiếp kỳ.

Thực ra điều này cũng không khó lý giải. Trong quá trình tu hành của tu sĩ: Kim đan lập đạo, Nguyên anh vấn đạo, Độ kiếp chứng đạo, Phi thăng đắc đạo. Dùng thân chứng đạo, nói nghe dễ chứ để mỗi hành động cử chỉ đều nhất quán với con đường mình đi là rất khó trong cuộc sống. Khi một người làm bất cứ điều gì đều nhất mực tuân theo ý định của mình, không còn quan tâm hay bị thế nhân ảnh hưởng thì người này đương nhiên không còn là người bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân gốc rễ khiến Thiên Nhận mãi mà chưa có cách nào nào bước vào Độ kiếp. Mặc dù hắn đã chọn con đường sát phạt để giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất, nhưng nếu thực sự vĩnh viễn làm bạn với thây chất thành núi, máu chảy thành sông thì trong lòng hắn vẫn còn do dự. Hắn hiểu rõ nếu muốn vào Độ kiếp kỳ, thì phải chặt đứt hết các sợi liên kết tình cảm yếu ớt, hoặc phải tìm con đường khác, cách trước chắc chắn là phương pháp dễ dàng hơn.

Trên đời này, Thiên Nhận chỉ quan tâm 2 người là Hà Hoan và Vưu Khương. Hai người này đều là kỳ tài hiếm có, sớm muộn gì cũng sẽ phi thăng, hắn chỉ cần không kết bạn thêm với ai khác thì sự ràng buộc này theo thời gian sẽ kết thúc. Vốn cứ như thế là tốt rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn.

Chư Cát Thanh Thiên đã theo bên hắn quá lâu. Hắn đã quyết định sẽ thành người dùng sát chế sát trong thiên hạ, không cần bất kỳ đồng bạn nào bên cạnh, cho nên, nhất định phải chặt đứt ràng buộc giữa họ trước khi quen với sự tồn tại của người này. Mà hiện tại, cơ hội đang ở trước mắt hắn.

Suy cho cùng, Chư Cát Thanh Thiên không sợ hắn chỉ là do không biết nên không sợ, đến khi người này biết rõ hắn là nhân vật đáng sợ thế nào thì hẳn sẽ né ra được.

Nghĩ tới đây, Thiên nhận vốn không định trêu chọc tu sĩ chính đạo lại chậm rãi bước ra khỏi chỗ khuất. Như hắn dự đoán, tên đệ tử Thiên sư phủ kia vừa thấy mặt hắn đã cứng cả người, giọng bắt đầu run rẩy đứt quãng: “Ma… Ma giáo Đại hộ pháp!”

Ở tất cả môn phái chính đạo đều lưu truyền ba bức chân dung, đó là chân dung của 3 ma tu hiện nay không thể chọc: Tất Thiên Nhận, Vưu Khương, Hà Hoan. Mạc Phán là đệ tử Thiên Sư phủ nên đương nhiên cũng đã nhìn thấy ba chân dung này, y còn nhớ sư phụ từng dặn dò mình: Hà Hoan dù gì cũng là đại tu đắc đạo nên sẽ không tính toán với tiểu hài tử các ngươi, xưa nay Vưu Khương luôn xuất hành cùng một đám người nên cũng dễ nhận ra, chỉ có Tất Thiên Nhận là phiền toái nhất, người này là độc địa nhất thiên hạ, tu sĩ Độ kiếp trở xuống chạm vào ắt sẽ chết, phải cẩn thận tránh né.

Mà bây giờ nam tử lãnh ngạo mặc đồ đên xuất hiện ở trước mặt y, không phải là một trong ba người nguy hiểm nhất, hộ pháp ma giáo Tất Thiên Nhận đây sao?

Lúc này Mạc Phán không kịp suy nghĩ tại sao hộ pháp ma giáo nhiều năm không vào giang hồ này lại xuất hiện ở Giang Nam, cũng không rảnh nghiền ngẫm người giúp mình bắt quỷ là có ý gì, y chỉ sợ hãi nhìn nam nhân vươn ngón tay ấn ấn trán mình, nhớ tới dặn dò của sư phụ, trong nháy mắt sợ muốn phát điên, lập tức bóp nát bùa truyền âm của sư môn rồi khóc thét lên, “Sư phụ cứu ta! Ta bị Đại hộ pháp ma giáo tìm tới rồi! Ta mới mười năm tuổi, còn chưa muốn chết mà!”

Tuy là âm thanh thê thảm, Thiên Nhận lại cảm thấy vô cùng êm tai, nhìn phản ứng quen mắt của thiếu niên, thầm nghĩ: quá tốt rồi, cái giang hồ này vẫn bình thường, hắn vẫn là hộ pháp ma giáo bị thế nhân né tránh, không bình thường chỉ có tên quái thai Chư Cát Thanh Thiên này mà thôi.

Giống như có tâm linh tương thông, lúc này Chư Cát Thanh Thiên cũng bò dậy, lên giọng với Mạc Phán đang sợ hãi: “Bị ngón tay chạm thôi mà làm gì ghê thế? Ta còn chưa trách ngươi xơ múi nương tử ta đây.”

Với nhìn nhận của Chư Cát Thanh Thiên, mình mới ôm một chút đã bị đạp bay, người này thế mà lại được Thiên Nhận chủ động chạm vào, đúng là hân hạnh mấy mồ tổ tiên. Nhưng mà nghe cách nói này của y, thần sắc Mạc Phán khϊếp sợ y như trời đang sập. Nếu như thi thể này mà có đầu thì nhất định y sẽ nhào tới che miệng quỷ này lại. Nương tử? Đây là từ có thể kêu bậy sao? Đây chính là Tất Thiên Nhận, Đại hộ pháp ma giáo độc địa đó!

“Ngươi điên rồi sao! Đó là Đại hộ pháp ma giáo đó!”

Trợn mắt lên nhìn ác quỷ ngu ngục này, Mạc Phán an toàn của mình nên kiên quyết không thể để cái tên này tiếp tục làm ma đầu giận, nên cảnh cáo với y như thế.

“Ngươi biết Niêm Hoa Khách không? Hắn đã từng là hái hoa tặc đệ nhất thiên hạ, là cao thủ tuyệt thế ngay cả Huyền môn cũng không bắt được. Nhưng bởi vì tên đó muốn đùa giỡn hắn khi mười tám tuổi, chỉ bị hắn nhổ bãi nước bọt đã chảy máu thất khiếu chảy mà chết! Ngươi có nghe qua Bạch Vân đao khách rồi chứ? Đó là tu sĩ Nguyên anh chỉ còn nửa bước là bước vào Độ kiếp kỳ, nhưng mới chém hắn một đao, bị một giọt máu của hắn bắn lên đã trở thành bộ xương trắng vĩnh viễn liền đời! Đừng tưởng rằng ngươi là quỷ thì không sao, một giọt mồ hôi của hắn cũng là kịch độc, tu sĩ bị độc chết thì ngay cả nguyên anh cũng không trốn thoát, ngươi mà dính phải ma khí của hắn thì cũng hồn phi phách tán thôi!”

“Tuy rằng ta không biết mấy người ngươi nhắc tới, nhưng ta thấy bọn họ một người là sắc quỷ, một người đi chém người ta rồi bị gϊếŧ thì chết cũng chả oan tí nào.”

Câu này khiến đệ tử chính đạo hoàn toàn kinh sợ. Chư Cát Thanh Thiên nghe hiểu ý y, đột nhiên hiểu ra vì sao mình mới dựa gần Thiên Nhận một chút đã bị đá văng ra, thật ra Nương tử đang bảo vệ y đó!

Dựa vào bản năng tự mỹ hóa mọi thứ, y đã tự đút cho mình chút kẹo ngọt. Y cảm khái xoay người về phía nam tử mặc áo đen: “Không thể đổ mồ hôi cũng không thể đổ máu, chậc, nương tử nhìn qua có vẻ cường hãn như vậy, nhưng thật ra vô cùng mong manh dễ vỡ đó nha.”

Dù Mạc Phán nói khoa trương rất nhiều, Thiên Nhận năm mười tám tuổi cùng lắm mới có tu vi Kim Đan, ma khí mạnh hơn nữa cũng không đến nỗi độc chết được một Nguyên anh cao thủ. Hái hoa tặc kia là tự tìm đường chết, dám giở trò muốn trêu đồ đệ Hà Hoan trước mặt Hà Hoan nên bị đánh một chưởng chết toi. Còn Bạch Vân đao khách thì thật sự là bị hắn gϊếŧ, nhưng để hạ độc thành công cũng phí không ít công sức. Lời đồn trong giang hồ đều là tam sao thất bảo, kể sao nghe vậy, nhưng có một điểm không sai, đó là khi Thiên Nhận bị thương thì ma khí trong cơ thể sẽ phát điên, những kẻ đã làm hắn tổn thương đều sẽ biến thành thi thể, ngay cả linh hồn cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Đây chính là nguyên nhân thật sự khiến không ai dám kết đạo lữ với Thiên Nhận. Ai cũng không biết nếu thân cận với hắn thì có lập tức bị nổ chết hay không, cũng không có ai dám liều mạng đi thử, mà chính hắn cũng không muốn trải nghiệm sự đau khổ khi hại chết người thân quen bên cạnh mình, thà làm lưỡi đao sắc cho Hà Hoan lưỡi, cả đời không ở gần bất kỳ người nào.

Chư Cát Thanh Thiên là một người khao khát được luân hồi tái thế, Thiên Nhận vốn cho là sau khi biết mình nguy hiểm thế nào thì y sẽ cam tâm bỏ qua, kết quả đầu người này hẳn là bị ngâm nước sông quá lâu nên cho ra một câu kết luận ngu người như thế. Vô cùng hoài nghi nhìn y, Thiên Nhận cũng chỉ có thể thở dài: “Ngươi thực sự là không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?.”

“Ta cũng đã trải qua một cuộc đời vô cùng tệ hại, còn có gì đáng sợ hơn?”

Chuyện hoàn toàn biến mất trên đời thì có ai không sợ, chỉ là thay vì sợ hãi chuyện còn chưa phát sinh, Chư Cát Thanh Thiên càng muốn tin tưởng bản thân mình.

Nếu không thể đổ máu đổ mồ hôi, thế thì chỉ cần bảo vệ tốt nương tử, không để hắn bị thương hay mệt mỏi là xong sao? Tuy rằng y còn không rõ tình cảm phu thê bình thường là gì, nhưng cũng không biết tại sao lại không muốn đổi đối tượng bái đường thành người khác, ít nhất có thể khẳng định, đây vốn là chuyện nên làm sau khi bái đường.

Nhìn thân thể không đầu không có phải ứng gì, lúc này Thiên Nhận mới nhận ra là người không có người đầu thì không thể thông qua biểu tình mà phán đoán ra cảm xúc thật, đúng là cũng bất tiện. Hắn nhất thời không đoán được ác quỷ tư duy quái dị này lại có ý nghĩ hoang đường gì, nhưng hắn nghĩ trăm nghe không bằng một thấy, chờ tới khi người này chính mắt thấy hắn động thủ thì sẽ biết lợi hại, thế nên cũng không cần vội, sau đó lạnh lùng nói với Mạc Phán: ” Thiên Sư phủ các ngươi giỏi về truy hồn thuật, nếu tìm được đầu hắn dưới sông thì ta sẽ tha cho ngươi.”

Thiên Nhận xưa nay đều theo chủ nghĩa tận dụng người vật, tên đệ tử Thiên sư phủ này nếu đã tự tới cửa, đương nhiên là phải tận dụng tới tận xương, bởi vậy sai khiến y như chuyện đương nhiên. Nhưng Mạc Phán lại không ngờ mình đυ.ng phải vị ma đầu mà còn có cơ hội chạy thoát, nhất thời khó tránh khỏi sự mâu thuẫn tranh đấu giữa tôn nghiêm chính đạo và tính mạng của mình:”Nếu như ta thà chết không nghe theo?”

Nghe câu này, Thiên Nhận chỉ cho y một ánh mắt như nhìn đồ ngu: “Ngươi thực sự muốn nghe ta uy hϊếp? Không sợ gặp ác mộng chứ?”

Mạc Phán hoàn toàn không biết rốt cuộc là uy hϊếp kinh khủng thế nào mới có thể làm cho mình chỉ nghe đã gặp ác mộng, nhưng y vẫn không dám đi đào sâu cụ thể, an ủi bản thân rằng chỉ tìm đầu giúp một ác quỷ thì cũng không phải chuyện phạm pháp lệnh, sau đó nhiệt tình tiến lên nắm chặt tay Chư Cát Thanh Thiên: “Ác quỷ huynh đệ này, nào, cho ta cảm thụ khí tức hồn phách của ngươi một chút.”

Nhưng đối diện với sự nhiệt tình kỳ lạ hiếm có này của y, Chư Cát Thanh Thiên lập tức cảnh giác rút tay lại, nghiệm nghị nói: “Ta là người đã có nương tử, ngươi thận trọng chút đi.”

Lời này vừa nói ra, Thiên Nhận lập tức lại có kích động muốn đạp y xuống sông tiếp, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng nếu còn tiếp tục lây nhây với ác quỷ này thì e rằng trời tối rồi cũng không vào được thành, để không lại phải ngủ ngoài trời, hắn đành không đổi sắc mặt, uy hϊếp mạnh hơn: “Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ bắt hắn bái đường với ngươi.”

Sự thực chứng minh năng lực nhận biết của Tất đại sát thủ vẫn rất mạnh. Tuy rằng vẫn không thể nào hiểu được mạch tư duy với sở thích của Chư Cát Thanh Thiên, nhưng ít nhất nắm được yếu điểm quan trọng. Vừa nghe thấy lời này, ác quỷ ngay lập tức ngoan ngoãn đưa tay cho Mạc Phán, giọng nghiêm túc tới độ như hai người khác nhau so với lúc bình thường: “Cảm thụ khí tức đúng không? Làm thế nào?”

Trầm mặc nhìn bọn họ, Mạc Phán không biết tại sao mình chỉ là ra khỏi thành bắt quỷ hồn bình thường mà lại gặp được hộ pháp ma giáo, cũng không biết tại sao mình phải tìm đầu cho một ác quỷ. Thế nhưng, bây giờ y hiểu ra một điều, bản thân mình trong mắt ác quỷ này còn không bằng ma giáo Đại hộ pháp mà người quỷ đều tránh!

Sư phụ nói không sai, ma tu quả nhiên cũng không phải người tốt, chỉ tiếp xúc một lát mà lòng tự tin của mình đã bị đả kích nghiệm trọng! Y không bao giờ muốn nói chuyện với ma tu nữa!