Chương 1

Dược Thần cốc, nằm trên một ngọn núi phía đông thành Đô Thiên, được bảo quanh bởi các loại kì nham đại thụ, đường lên núi gập ghềnh khó đi, bốn phía biển mây mù mịt giống như cảnh rồng cuộn khúc, hổ dữ đầy dũng mãnh.

Dược Thần cốc chẳng những thần bí, mà bên trong lại lưu truyền vô số truyền thuyết về một kỳ nhân hiếm thấy, có người nói hắn kỹ thuật cao siêu, xưng là thiên hạ đệ nhất thần y cũng không đủ.

Có điều hắn làm người cũng rất kỳ quái, hỉ nộ vô thường, yêu tiền như mạng, chuyên trị ác nhân, không chữa người tốt, cho nên mọi người đều đối với vị thần y này nửa khen nửa chê, nhân sĩ chính đạo thậm chí cho rằng hắn là loạn thế yêu nhân, đều dùng văn chương để lên án.

Mặc dù như vậy, nhưng không ai dám động tới một sợi lông tơ của hắn, chỉ sợ thần y ác quỷ kia sẽ ở bọn họ gặp hoạn nạn trước mắt thấy chết mà không cứu.

Suy cho cùng sự tình trong thiên hạ cũng rất khó nói, nhất là trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí, chuyên môn hợp sức tìm kiếm Dược Thần cốc gây phiền phức, chỉ có điều sẽ không làm bọn họ chết đi, ngược lại hạ độc khiến cho kẻ thù sống không bằng chết, mà người có thể cứu cũng chỉ có thần y — Phượng Lãnh Điệp.

Bởi vậy, Dược Thần cốc yên tĩnh đến mức so với chốn bồng lai tiên cảnh cũng giống nhau.

Nhưng hôm nay lại tuyệt không im lặng –

Thần y, van cầu ngài cứu lấy thê tử ta. Kim Thế Kết đau khổ quỳ gối cầu xin bên ngoài gian phòng hoàng kim trong Dược Thần cốc.

Tựa hồ nghi ngờ người đang cầu cứu vẫn chưa đủ bi thảm, ngoài trời không những vậy còn nổi lên từng trận mưa phùn, xối ướt sũng một đống người quỳ gối ngoài phòng.

Vì cứu ái thê, Kim lão gia luôn luôn cao ngạo không tiếc mặt mũi quỳ xuống đến van cầu người, hơn nữa đã đến đây không chỉ một lần, nhưng là đều ăn bế môn canh* (Bế môn tạ khách: Không cho khách vào nhà).

Trong truyền thuyết chỉ cần lúc thần y cao hứng sẽ cứu người không cần thu tiền, còn có thể tặng không mấy thang thuốc bổ, nhưng nếu đúng lúc hắn tâm tình khó chịu, cho dù Thiên Vương lão tử có đến, cũng không nể tình.

Hiện tại trong tình trạng này, khả năng đúng khi hắn tâm tình không tốt, bằng không Kim lão gia đều đến đây nhiều ngày như vậy, còn dẫn theo rất nhiều vàng bạc châu báu, lại như thế nào cũng không thể gặp mặt thần y một lần.

Nhưng vì rất yêu thê tử, Kim Thế Kết vẫn là không từ bỏ.

Thần y, ta biết ngài không thiếu tiền, đối với tiền tài đều xem như cặn bã, nhưng là chỉ cần ngài nói ra điều kiện, ta nhất định sẽ làm được.

Nam nhân vốn dĩ đang uống trà ở bên trong vừa nghe đến bên ngoài người ta nói hắn coi tiền tài như cặn bã, thiếu chút nữa đem chén trà ném ra ngoài.

Thật sự là mười phần sai, hắn yêu nhất là tiền a, hơn nữa còn là tiền của người xấu!

Có điều mấy ngày nay trời luôn đổ mưa, làm tâm tình hắn cũng không tốt lắm, cho nên muốn hắn xem bệnh, so với lên trời còn khó khăn hơn.

Thần y……

Ngoài phòng lại truyền đến thanh âm van cầu chán ghét, cũng không lúc nào dừng lại, vẫn kêu gọi, thật sự là phiền chết người.

Xem ra không nghĩ biện pháp đuổi bọn họ đi, hắn thật sự là vĩnh viễn cũng không có ngày yên bình.

Lãnh Điệp giống con báo đen lười nhác, chậm rãi tiêu sái đến bên tủ, mở rộng một ngăn tủ hé ra mặt nạ quỷ bằng da khủng khϊếp.

Mặt nạ quỷ này là do xú tiểu tử Nguyệt (Nguyệt Hiên Hoa) đưa hắn, nói là dùng để dọa người cùng đuổi người cực kì hữu dụng.

Ừm! Hôm nay mượn dùng thử xem.

Lãnh Điệp đội vào mặt nạ quỷ che kín tơ máu, còn cố ý phát rối tung mái tóc xuống, tiếp theo thay một thân hồng bào đỏ tươi, cuối cùng nhìn nhìn lại bộ dạng đã thực khủng bố trong gương……

Cảm giác như còn thiếu cái gì……

Hắn suy tư một chút, rốt cục hiểu được.

Chỉ thấy trong đôi mắt đen của nam tử lạnh lùng đứng trước gương, chỉ thấy từ phía sâu kín trong ánh mắt hiện lên một chút cuồng vọng tà khí.

Một ác quỷ không nên tồn tại trong nhân gian.

Kim Thế Kết nhìn thấy đèn đuốc trong phòng đột nhiên hoàn toàn dập tắt, đang lúc cảm thấy hoang mang, cửa lớn, chậm rãi mở ra.

Một người giống như quỷ lại giống như yêu nhân đi ra, sợ tới mức sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch, không khỏi hô to có quỷ a!

Vì thế trốn trốn, chạy chạy, hiện trường lập tức cũng chỉ còn lại một mình Kim Thế Kết.

Tính ra lão nhân này còn có điểm dũng khí. Lãnh Điệp ở trong lòng nghĩ.

Muốn ta cứu người cũng có điều kiện. Ngươi có mấy nữ nhi?

Ba…… Ba người……

Ngày mai đem tất cả các nàng mang đến.

A?

Nhớ kỹ, nhất định phải là thân sinh nữ nhi, nếu ngươi tùy tiện tráo đổi nha hoàn cho đủ số, ta chẳng những sẽ không cứu người, còn có thể gϊếŧ các ngươi. Lãnh Điệp lạnh lùng uy hϊếp thanh âm khủng bố như đến từ địa ngục.

Chuyện cho tới nước này, Kim Thế Kết đành phải không còn nề hà quỳ rạp trên mặt đất, xấp xỉ không tiếng động nói, Ta đã biết.

***********

Cách một ngày sau, Kim Thế Kết quả nhiên mang theo ba nữ nhi đi tới Dược Thần cốc.

Ngồi trên xe ngựa, Kim gia đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư khóc sướt mướt, chỉ có nữ nhi nhỏ tuổi nhất im lặng ngồi ở bên kia xe ngựa.

Cha, tại sao cha muốn cứu tam nương, lại muốn đem chúng con kéo xuống nước? Đại tiểu thư Kim Xuân Nguyệt kháng nghị nói.

Nàng là tính khí đúng mẫu thiên kim đại tiểu thư điển hình, cùng muội muội của mình cảm tình tốt lắm…… Đều nói là tỷ muội tình thâm, chẳng qua chỉ là cấu kết với nhau làm việc xấu.

Các nàng thích nhất cùng nhau bắt nạt tiểu muội cùng cha khác mẹ.

Đúng vậy! Cha, quái nhân kia hỏi cha có mấy nữ nhi, cha liền ngoan ngoãn trả lời, thật sự là già đi nên không còn dùng được – Nhị tiểu thư Kim Đông Mai cũng nhịn không được nhắc đi nhắc lại.

Ngươi câm mồm. Kim Thế Kết tuy rằng nổi giận, nhưng dù sao vẫn là nữ nhi thương yêu, khẩu khí không thể thật sự cứng rắn.

Có lẽ là muốn phụ thân mềm lòng, cho nên hai nữ nhi liền thuận thế hiện leo lên đầu của ông, nói chuyện cũng càng lúc càng không đúng mực.

Nói sau, cũng không biết hắn muốn chúng ta làm cái gì? Nói không chừng là muốn lấy chúng ta làm thuốc thí nghiệm đi! Xuân Nguyệt sở dĩ cho là như vậy, là vì nghe được phụ thân nói dáng dấp của vị thần y kia giống như quỷ, vì thế còn chưa có nhìn thấy mặt, liền thực chán ghét hắn.

A! Con không cần, cha, cha mang Tiểu Điệp bỏ tới đó được rồi! Cha nói với hắn cha lúc ấy nói sai rồi, cha chỉ có một nữ nhi. Đông Mai cũng làm nũng.

Không được, nói chuyện nhất định phải giữ chữ tín, huống hồ thần y kia cũng không nhất định là có ác ý, nhóm ngươi hai người cũng sẽ không nhiều lắm, nếu hắn đưa ra yêu cầu quá phận, phụ thân cũng sẽ bảo hộ các ngươi. Kim gia tuy rằng không phải phú hộ giàu có phú quý, nhưng là nếu không lo miếng ăn cả đời cũng là không phải việc khó, hết thảy đều là do hắn đối nhân xử thế được khen ngợi tin tưởng.

Cho nên hắn đã đáp ứng chuyện gì nhất định phải làm được.

Ai nói? Cha vì tam nương, căn bản ngay cả tính mạng cũng không cần, còn có tâm muốn bảo vệ chúng con sao? Xuân Nguyệt nhất tưởng đến phụ thân thích nữ nhân ốm yếu kia như vậy, liền cảm thấy thực buồn bực.

Đúng vậy! Như vậy thật sự rất khó tránh khỏi nguy hiểm. Đông Mai cũng không tán thành.

Các ngươi tại sao không học theo Tiểu Điệp? Con bé đều không có nói chuyện.

Lời của Kim Thế Kết vừa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy hai nữ nhi của ông lên tiếng cười nhạo.

Phụ thân, cha là cấp bách đến thần trí không rõ sao? Đừng quên cô nương này là tiểu câm điếc, cho dù muốn nói chuyện, vậy dùng cái gì nói a? Xuân Nguyệt giễu cợt.

Đúng vậy! Đông Mai phụ họa.

Hai ánh mắt trào phúng cùng đôi mắt tràn ngập đau thương của Kim Thế Kết đồng thời dừng ở trên người tiểu cô nương từ đầu đến cuối thủy chung không có ngẩng đầu.

Kim Tiếu Điệp trong lòng đã sớm hiểu được, đã biết một lần rời khỏi nhà, chính là vĩnh biệt.

Nhưng là nàng chẳng những không sợ hãi gặp nạn, ngược lại còn có một cảm giác chờ mong.

Đối mặt nhóm tỷ tỷ như vậy, tam nương còn được phụ thân một lòng quan tâm, nàng là nữ nhi của người vợ cả vẫn là chịu kỳ thị.

Mọi người đều hiểu rõ, phụ thân là vì nương của nàng phú quý, mới có thể cưới nương làm vợ, hoàn toàn không phải thật tình yêu bà. Nhưng mà đối mặt nam nhân như vậy, mẫu thân nàng vẫn ngốc ngốc, cư nhiên đã hết hy vọng có được tâm của phụ thân, bà cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt để mặc hắn cưới Nhị nương.

Nhị nương vừa vào cửa, liền thay phụ thân sinh hai nữ nhi, vì thế nương ngàn mong vạn mong, cũng hy vọng chính mình có thể thay trượng phu sinh được kết tinh tình yêu của hai người.

Cuối cùng ông trời không phụ tâm sức của người, để cho nương mang thai, nhưng lão thiên gia tựa hồ không muốn để cho nương có được một chút hạnh phúc, ngay sau đó, phụ thân gặp thanh mai trúc mã cùng ông từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chính là tam nương.

Không cần phải nói, phụ thân nhất định là lập tức đem bà cưới vào cửa.

Đáng thương nương cứ như vậy một người cô đơn một mình mang thai, nhìn tướng công của chính mình lại cùng nữ nhân khác của ông chàng chàng thϊếp thϊếp, bà chỉ có thể đem toàn bộ đau khổ đều nuốt vào trong bụng.

Đứa trẻ trong bụng như là cảm nhận được mẫu thân có bao nhiêu cực khổ, từ sau khi ra đời không hề nói chuyện, ít nhất không thích ở trước mặt người khác nói chuyện, cho nên mọi người đều nghĩ đến này Kim gia tiểu thư từ nhỏ đã là tiểu câm điếc.

Người khác đối xử như thế nào, đối với Tiếu Điệp mà nói đều không sao cả, chỉ cần mẫu thân hiểu nàng thì tốt rồi.

Chịu không nổi trượng phu tiếp tực phản bội tình cảm mà đả kích, nương rốt cục sau khi sinh nàng xong liền ngã bệnh, căn bệnh chính là kéo dài hơn mười năm.

Điều này làm cho nàng từ khi còn nhỏ vốn thông minh liền lập ước nguyện, chính mình sau khi lớn lên nhất định phải trở thành một đại phu, như vậy là có thể cứu chữa cho mẫu thân.

Cho nên khi những tiểu hài tử bình thường còn chưa bắt đầu học tự học bài, nàng đã cầm một đống sách vở khó hiểu ngồi đọc ở bên giường mẫu thân, gặp những chữ xem không hiểu, mẫu thân tuy đang sinh bệnh còn có thể miễn cưỡng duy trì tinh thần dạy nàng.

Nghĩ đến mẫu thân đáng thương bị hơn mười năm ma bệnh tra tấn, tuy rằng phụ thân cũng có quan tâm bà, tìm không biết bao nhiêu đại phu nổi danh đến trị liệu, nhưng vẫn không giống như bây giờ!

Phụ thân vì tam nương, cư nhiên đi cầu trợ thần y kỳ quái kia, thậm chí không tiếc hy sinh thân nhân của chính mình, cũng nhất định phải cứu được tam nương.

Nếu cha đem tâm ý đối với tam nương, chia một phần ba cho nương, tin tưởng nương bệnh tình nhất định sẽ tốt lên rất nhiều, so với tiên đan thần dược còn có nhiều tác dụng.

Nam nhân, khi muốn lợi dụng ngươi, chính là đa tình như thế, cẩn thận, nếu không có giá trị lợi dụng hoặc là gặp một nữ nhân khác càng có thể hấp dẫn hắn, vô luận quá khứ có bao nhiêu ân tình, đều sẽ hóa thành nước chảy.

Mẫu thân thật đáng buồn, phụ thân thật đáng giận, vậy còn nàng?

Cho nên vô luận như thế nào, nàng nhất định phải thoát khỏi ngôi nhà này, bằng không nàng nhất định sẽ chịu không nổi, mà phạm phải thảm án diệt môn.

Nhất là hai tiện nữ nhân hay bắt nạt nàng kia.

Tiểu Điệp?

Kim Thế Kết nhẹ giọng kêu gọi tiểu nữ nhi, đã thấy nàng ngay cả ngẩng đầu cũng không, chỉ là lẳng lặng nhìn sách dược trong tay, như là chẳng những là câm, mà ngay cả tai cũng điếc.

Ai!

Kim Thế Kết hiểu được chính mình thiếu nợ Tiếu Điệp cùng mẫu thân của nàng nhiều lắm, đời này chỉ sợ không thể làm gì đền bù lại được.

Kỳ thật ông thương yêu nhất, chính là tiểu nữ nhi này! Không phải bởi vì nàng không nói ấm ĩ làm phiền ông, mà là nàng tuy rằng cá tính quật cường, cũng là một tiểu cô nương không hề làm cho người ta thấy phiền não.

Nàng từ nhỏ đến lớn tựa như một tiểu đại nhân, im lặng, giữ bổn phận, bất đồng với các tiểu cô nương khác sôi nổi, tựa như một pho tượng ngọc trầm tĩnh.

Từ khi mẫu thân cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau qua đời, sau khi ông đem nàng từ quê nhà tới nhà mới trong thành, nàng tựa hồ càng trở nên thêm im lặng.

Đối mặt với hai vị tỷ tỷ bắt nạt cùng cười nhạo, nàng như là nhẫn nhục chịu đựng, hoặc như là hoàn toàn xem nhẹ, không đem các nàng để vào mắt, thậm chí ngay cả người làm phụ thân như ông cũng bị nàng xem nhẹ.

Khi ông nhìn chăm chú vào cặp mắt mang ánh mắt giống hệt ông hồi trẻ kia, bên trong lóe ra hào quang mang vẻ kiên cường độc lập, mái tóc đen dài của nàng được lại giống như cánh tay thô rách hất sang một bên vai trái, còn có đôi môi hé mở cực kỳ giống mẫu thân nàng, khéo léo lại thanh tú, còn có……

Tiểu Điệp, một lát nữa con không cần thừa nhận con là nữ nhi của ta. Kim Thế Kết đột nhiên quyết định nói như vậy, lập tức khiến cho mặt những người khác trong xe ngựa xôn xao.

Cha, cha nói cái gì! Xuân Nguyệt không thể tin được phụ thân lại nói như vậy.

Đúng vậy! Vì cái gì phụ thân không cần Tiểu Điệp thừa nhận là nữ nhi của cha? Có phải cha muốn đem hai người chúng con mang cho quái nhân kia hay không? Đông Mai cũng không đồng ý mà kháng nghị.

Tiếu Điệp chính là không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào phụ thân.

Cha rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lúc này, xe ngựa ngừng lại, Xuân Nguyệt cùng Đông Mai hai người bất chấp khí chất của thiên kim tiểu thư gì đó, đều nhảy xuống xe ngựa muốn chạy trốn đi.

Ai muốn chạy trốn, ta sẽ không thừa nhận là nữ nhi của ta.

Cha! Xuân Nguyệt giương giọng gào thét.

Nếu không phải nữ nhi của ta, về sau cũng đừng mong được phân chia gia sản.

Kim Thế Kết nói những lời này giống như sét đánh ngang tai đánh thẳng vào người Xuân Nguyệt cùng Đông Mai, hai người giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đem hết thảy phẫn nộ hóa thành ánh mắt khủng bố nhất hướng tới Tiếu Điệp.

Vị thần y kia còn không có nói đến mang nhóm các ngươi đến làm cái gì, có lẽ sự tình cũng không giống các ngươi tưởng như vậy, cho nên chúng ta hiện tại hẳn là phải cùng nhau đi đến đó xem hắn muốn chúng ta làm như thế nào mới đúng. Kim Thế Kết cũng không hy vọng các nàng lâm trận bỏ chạy, như vậy nói hắn thực hiện hứa hẹn đối với thần y như thế nào?

Xuân Nguyệt cùng Đông Mai hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, có lẽ cũng muốn tin tưởng một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo phụ thân vào Dược Thần cốc.

Khi bọn họ nhìn đến trong sơn cốc xa xôi cư nhiên lại có phòng ốc hoàng kim xa hoa như vậy, đều trừng lớn hai mắt.

Oa! Xem ra thần y này buôn bán lời không ít tiền. Xuân Nguyệt nói.

Đúng vậy! Đông Mai cũng ngạc nhiên, nếu nhìn đến số tiền, muốn nàng gả cho hắn, cho dù bộ dạng xấu một chút cũng không ngại.

Thần y, ta làm theo ước định, mang ba nữ nhi của ta lại đây, không biết thần y rốt cuộc có tính toán gì không? Kim Thế Kết cung kính hướng về phòng trong lớn tiếng nói.

Không bao lâu, cửa lớn chậm rãi mở ra, từ trong phòng tối tăm truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn, lạnh lùng, chỉ nói một chữ, Từng người từng bước tiến vào.

Có thể câu được cơ hội trước tiên đương nhiên không thể chậm chân hơn so với người ta, vì thế Xuân Nguyệt lập tức nhấc tay nói: Ta thân là đại tỉ, đương nhiên là ta đi vào trước.

Vừa nói xong, nàng liền sờ sờ tóc có rối loạn hay không, quần áo có chỉnh tề hay không, sau đó lắc lắc mông, từng bước một tiêu sái đi vào.

Không bao lâu, chợt nghe đến một cái tiếng thét chói tai, ngay sau đó liền thấy Xuân Nguyệt hoa dung thất sắc lao ra.

Có…… Nàng còn chưa kịp nói xong nói, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một trận tiếng cười nhạo.

Kế tiếp. Từ bên trong phòng tối lại truyền ra mệnh lệnh.

Đông Mai rất muốn kêu Tiếu Điệp đi vào trước, nhưng là đã đến lượt, nếu không vào trong có thể lại là đại tỉ cố ý hù doạ nàng, làm bộ bên trong thực khủng bố, sau đó để chính đại tỷ có thể được tuyển.

Từ sau kinh nghiệm lần trước nam nhân của chính mình bị cướp, nàng tuyệt đối sẽ không lại bị đại tỉ, tiện nữ nhân đáng giận kia dọa nạt.

Vì thế Đông Mai cũng lộ ra tươi cười quyến rũ, phe phẩy mông đi vào.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Không bao lâu, chợt nghe đến một tiếng thét chói tai so với vừa rồi còn thê thảm hơn truyền đến, cùng với tiếng thét chói tai lại là tiếng cười nhạo tuỳ tiện ở phòng trong, Đông Mai cơ hồ chỉ dùng tứ chi để đi ra.

Ngươi…… Các ngươi…… Kim Thế Kết thật sự là vừa vội vừa tức, có điều cũng không thể trách các nàng, lúc trước chính mình nhìn thấy mặt quỷ kia, cũng sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.

Thần y, nếu nữ nhi của ta đều đã đi vào ……

Còn có một người nữa đâu? Từ phòng trong truyền đến thanh âm nghiêm khắc hỏi.

Kia…… Kỳ thật không phải thân sinh nữ nhi của ta, nàng……

Tiến vào. Trong bóng đêm mệnh lệnh không chút nào lưu tình, một chút đều không cho phép đường sống cò kè mặc cả.

Nhưng là nàng…… Nàng không phải……

không tiến vào cũng được, ta sẽ không chữa.

Điều này…… Kim Thế Kết vội vàng quỳ xuống, đau khổ cầu xin, Thần y, vô luận ngài muốn bao nhiêu tiền ta đều trả, chỉ cầu ngài giơ cao đánh khẽ……

Nhiều lời, không đáp ứng điều kiện của ta, liền lăn khỏi Dược Thần cốc.

Chẳng lẽ không có hi vọng sao? Kim Thế Kết vô lực ngồi xổm trên mặt đất, hai tay gắt gao siết chặt đám cỏ dại trên mặt đất.

Không nghĩ tới chính mình đúng là vẫn không cứu được nữ nhân yêu nhất, trước đây đã phụ nương của Tiếu Điệp, chẳng lẽ hiện tại cũng muốn như thế sao?

Ngay phía sau, Kim Thế Kết hạ xuống tầm mắt lại thấy được một đôi giầy thêu nho nhỏ bước qua bên cạnh hắn, hướng trong phòng đi đến.