Chương 15: Về nhà

Xuống xe lửa rồi bắt xe buýt, sau đó là đi nhờ xe chạy ngang qua, rồi vào núi thì chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.

Núi lớn rất sâu, vách đá hiểm trở.

Đồng Tiểu Tùng đeo một cái ba lô cực to, bước thấp bước cao tiến vào trong núi.

Con đường này cậu đã đi qua rất nhiều lần, nó vẫn luôn lầy lội và gập ghềnh như thế, hơn mười năm nay chưa bao giờ thay đổi.

Đồ vật trong núi không thể vận chuyển ra ngoài, đồ vật ngoài núi cũng không thể vận chuyển vào trong.

Có rất rất nhiều nhà trong khe núi, cũng có rất nhiều trẻ em.

Chính phủ đã từng xem xét để tất cả mọi người cùng di dời, nhưng cuối cùng bởi vì nhân số quá đông, không thể tái định cư, vì vậy không thể giải quyết được gì.

Người trên núi cũng không có ý kiến, so với chuyện chị cậu đưa cậu ra khỏi núi, càng có nhiều người lại vĩnh viễn muốn giữ con trẻ mình ở lại trong núi.

Họ cô lập với thế giới bên ngoài, canh giữ vùng đất của mình, từ thế hệ này sang thế hệ khác mục ruỗng trong bùn, rồi lại một lần nữa sinh trưởng từ bùn.

Đồng Tiểu Tùng chống gậy gỗ mượn lực, cuối cùng cũng trở về thôn của mình.

Đám đàn ông đang uống rượu ở đầu thôn nhìn thấy cậu, như thể nhìn thấy một thứ gì đó mới lạ.

“Đồng Tiểu Tùng sao mày trở về rồi? Còn chưa tới kỳ nghỉ mà!”

“Có thể không trở về sao? Nếu không trở về, cửa nhà chị nó sẽ bị đàn ông gõ nát mất!”

Cả đám cười ồ lên.

Đồng Tiểu Tùng cúi đầu đi về nhà, không để ý đến những lời hạ lưu của đám người đó.

Đám đàn ông này có cho mười lá gan cũng không dám gõ cửa nhà cậu.

Cậu từng vô số lần nhìn thấy dáng vẻ chị nổi giận, hai tay múa liềm, không màng sống chết, dùng vóc dáng gầy yếu kia bảo vệ cậu và mẹ.

Chị cậu 24, lớn hơn cậu tám tuổi, rõ ràng cũng không lớn lắm, nhưng trong thôn cô nương mười mấy tuổi đều đã lấy chồng rồi, tuổi như vậy được coi là lớn, không ai dám cưới, cũng không ai dám chọc, hung hãn có tiếng trong thôn.

Nhưng cậu biết, chị cậu rất dịu dàng, cậu đã từng nhìn thấy, khi không có ai xung quanh, chị cậu sẽ lén đứng trước gương trang điểm, còn sẽ cười thẹn thùng.

Đó là dáng vẻ đẹp nhất của một cô gái mà cậu từng thấy.

Cậu rất hy vọng có một ngày cậu sẽ đưa chị và mẹ mình ra khỏi núi, có thể để chị ăn mặc xinh đẹp, không cần dùng sự hung hãn để võ trang cho bản thân, rạng ngời tươi tắn như những cô gái trong trường học.

Nhưng bây giờ thực tế là, chị của cậu, dùng vóc dáng gầy yếu kia, đưa cậu ra khỏi núi, vào trường học.

Về đến nhà, trong sân rách nát, nhà cửa trông cũng như sắp sập tới nơi.

Cửa khóa chặt, hẳn là chị cậu đã ra đồng làm ruộng.

Nhà nghèo, không có gì phải sợ trộm cắp, khóa cửa lại là vì sợ người mẹ điên khùng trong nhà chạy loạn.

Trong núi có rất nhiều nguy hiểm, lỡ như chạy ra ngoài thì khó nói có thể trở về được hay không.

Cậu móc ra chiếc chìa khóa rỉ sét loang lổ, mở ra ổ khóa cũng loang lổ hệt như thế.

Keng một tiếng, cửa được mở ra.

Cậu bước vào, tiếp tục mở cửa phòng.

Cửa sổ đã hỏng, dùng những sợi dây nhựa quấn lại, nên ánh sáng trong nhà rất kém.

Trong căn phòng tối tăm, mẹ Đồng tập tễnh đi ra, tóc bạc trắng nửa đầu, khuôn mặt tiều tụy.

“Tiểu Yến đã về rồi à?”

“Mẹ, là con.” Đồng Tiểu Tùng bước tới, đỡ mẹ mình ra ngoài, để bà ngồi trong sân phơi nắng.

“Tiểu Tùng?” Hai mắt mẹ Đồng vụt sáng lên, vui vẻ cười: “Tiểu Tùng của mẹ về rồi.”

Đột nhiên, ánh mắt bà dừng lại, nhìn về phía sau Đồng Tiểu Tùng: “Đứa nhỏ thật đẹp trai, cháu là bạn của Tiểu Tùng à?”

Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại: “Mẹ, nơi này chỉ có một mình con, mẹ đang nói ai vậy?”

Mặc dù mẹ cậu có thể nhận ra con của bà, nhưng phần lớn thời gian ý thức vẫn là hỗn loạn không tỉnh táo.

Tuy lời nói của mẹ cậu không thể lấy làm chuẩn, nhưng trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, làm cậu có chút thần hồn nát thần tính.

Mẹ không để ý đến cậu, mà lộ ra một cười xán lạn: “À, hóa ra là như vậy, tốt, tốt……”

Hôm nay mặt trời rất gắt, nhưng trên người Đông Tiểu Tùng lại túa mồ hôi lạnh.

“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?”

Mẹ Đồng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên trời phát ngốc.

Đây cũng là trạng thái bình thường của mẹ cậu, lúc không phát bệnh thì việc thường làm nhất chính là phát ngốc nhìn một chỗ, khi phát bệnh, thì sẽ nói lảm nhảm nổi điên.

Nhìn bộ dạng của mẹ, hai mắt Đồng Tiểu Tùng đỏ hoe, không hỏi thêm nữa, cậu đi vào nhà cởi cặp sách, xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Làm việc được một lúc thì có giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, ngẩng đầu lên nhìn, là chị gái Đồng Tiểu Yến gánh nông cụ trở về.

Đồng Tiểu Yến vừa vào sân liền hô: “Tiểu Tùng! Em về rồi à?”

“Chị!” Đồng Tiểu Tùng vui vẻ nghênh đón, đôi mắt kia cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh mặt trời, chứa đầy vui mừng thuần túy, nhận lấy nông cụ của Đồng Tiểu Yến.

“Nhìn em kìa, tóc tai để dài vậy sao không cắt đi?” Đồng Tiểu Yến vén mớ tóc trước mặt Đồng Tiểu Tùng lên, nói: “Đừng tiếc tiền, chị còn làm được, không thiếu chút tiền cho em cắt tóc đâu. Chị tay thô chân thô không động vào đâu, về trường rồi thì đi cắt kiểu tây ấy, cho giống với các bạn nam khác.”

“Không phải đâu, chỉ là không có thời gian cắt.” Đồng Tiểu Tùng thẹn thùng cười cười.

Đồng Tiểu Yến múc nước rửa tay, đánh giá Đồng Tiểu Tùng, đau lòng nói: “Gầy quá, đừng làm việc nữa, công việc trong nhà không cần em làm đâu, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, lại đây rửa tay đi, lát nữa ăn cơm.”

“Chị nấu cơm đi, em đi sắp xếp mớ củi này, chờ chị nấu xong em không làm nữa.” Đồng Tiểu Tùng không dừng tay.

Đồng Tiểu Yến cười nói: “Tiểu Tùng nhà ta thật hiểu chuyện.”

Sau một hồi bận rộn, Đồng Tiểu Yến ở trong phòng hô lên: “Mẹ, lấy bát đũa ăn cơm thôi!”

Mẹ Đồng ngồi thẫn thờ đã lâu nghiêng đầu nhìn nhìn, rồi từ từ đứng dậy bước vào nhà.

Đông Tiểu Yến đi ra đứng ở cửa kêu: “Tiểu Tùng! Rửa tay ăn cơm!”

“Vâng! Biết rồi ạ.” Đồng Tiểu Tùng mồ hôi đầm đìa đứng dậy, đi tới chậu nước múc nước rửa tay.

Cúi đầu xuống, cậu dùng sức chà vết bẩn trên tay, cắn môi hận mình không biết cố gắng.

Mới dọn dẹp chút củi mà đã mệt như vậy, mỗi ngày chị làm nhiều việc như thế, cậu ngay cả chút việc nhỏ này cũng làm không xong.

Hất nước lên mặt để tẩy mồ hôi, cậu thẳng người dậy lắc lắc đầu, rồi bước vào nhà.

Sau khi vào nhà, cậu nhìn thấy trên bàn có một con cá nhỏ, đó là món ngon nhất mà nhà cậu lấy ra được.

Bởi vì không cần tốn tiền, chủ cần quăng lưới xuống ao hồ trong núi, qua hơn nửa ngày là có thể kéo được vài con.

Tuy không lớn, nhưng cũng đủ đỡ thèm.

Hôm nay cậu trở về, ngoài cá ra, chị cậu còn xào rau dại, làm món rau trộn khoai nướng.

Lại nhìn bát đũa bày trên bàn, Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, trong nhà tính cả cậu tổng cộng có ba người, nhưng trên bàn lại bày bát đũa cho bốn người.

Đồng Tiểu Yến đặt dưa muối lên bàn, sau khi nhìn thấy cũng hơi sửng sốt, quay đầu hỏi mẹ mình: “Mẹ, sao mẹ lấy nhiều vậy?”

Ánh mắt mẹ Đồng không có tiêu cự, lẩm bẩm nói: “Không nhiều lắm, vừa đủ bốn người.”

Nói rồi bà cầm đũa, gắp một con cá, đặt vào trong cái bát bên cạnh bà, cười cười: “Ăn đi, phải ăn no đấy.”

Đồng tử Đồng Tiểu Tùng co rụt lại, có chút nôn nóng la lên: “Mẹ, không có ai mà.”

Đồng Tiểu Yến thở dài, ra hiệu cho em trai mình ngồi xuống: “Ăn cơm đi, mẹ lại phát bệnh rồi, cũng không phải em không biết, mẹ thích làm gì thì làm đi, miễn mẹ vui là được.” Nói rồi, Đồng Tiểu Yến gắp một con cá cho Đồng Tiểu Tùng: “Ăn đi, tuy đồ ăn trong nhà không ngon bằng căng tin ở trường, nhưng thắng ở chỗ tươi mới.”

Đồng Tiểu Tùng nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống rỗng kia, dời ánh mắt, nhấc đũa lên thấp giọng nói: “Căng tin không ăn ngon như trong nhà, món chị nấu là ngon nhất!”

“Xem em biết nói chưa kìa.” Đồng Tiểu Yến cười: “Ăn no đi, ăn xong rồi chúng ta cùng lên núi thăm ba, em đã về thì đến nói với ba một tiếng.”

Đồng Tiểu Tùng vâng một tiếng.