Chương 2: Con dao sáng choang

Chương trước có thể tác giả không nói rõ ràng, chương này nhấn mạnh một lần nữa, Cố Hiên không phải tiểu công!

Tiểu công là quỷ! Tên Tri Huyền, hơn nữa hắn sẽ không làm tổn thương tiểu thụ! Đây là ngọt văn!

______

Đồng Tiểu Tùng không thích Cố Hiên, bởi vì lần bắt nạt đầu tiên mà cậu gặp phải, chính là do Cố Hiên mang đến cho cậu.

Cậu không biết mình đã trêu chọc Cố Hiên vào lúc nào, chỉ biết vào ngày Cố Hiên cao giọng tỏ tình trước mặt mọi người, có một số người nhìn cậu, dường như muốn đem cậu thiên đao vạn quả.

Lần đầu tiên đối mặt với người khác tỏ tình, cậu luống cuống, còn có áy náy khi từ chối đối phương, nhưng cậu thật sự không biết cái gì mới là thích, cũng hoàn toàn không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Cố Hiên.

Cậu chỉ muốn học tập, muốn thoát ra khỏi con đường dài tăm tối này, muốn đưa mẹ và chị gái mình, đi đến một nơi tràn ngập ánh nắng.

Không nghĩ tới trên đường trở về ký túc xá vào đêm hôm đó, cậu bị vài cô gái kéo vào góc tường.

Cậu không biết tại sao những cô gái kia lại mạnh như vậy, có thể đè cậu lên tường, tát cậu một cái thật mạnh.

Hai má nóng rát trướng đau, choáng váng hoa cả mắt, cậu mơ hồ nhìn thấy một người hút thuốc đứng khuất bóng bên bức tường.

Khi tàn thuốc vụt tắt, cậu nhìn thấy mặt người nọ, là Cố Hiên.

Không biết qua bao lâu, những cô gái kia cuối cùng cũng dừng lại, sau khi mắng nhiếc cậu rất nhiều, họ bỏ đi trong tinh thần phấn chấn.

Đôi giày thể thao hơn vạn đồng kia giẫm lên nước bùn bước đến bên cạnh cậu.

“Đồng Tiểu Tùng, đồng ý anh đi, sau này ở bên anh, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”

Cảm giác luống cuống và áy náy khi từ chối lời tỏ tình của đối phương vào ban ngày, trong phút chốc đã biến thành trò cười.

Hóa ra…… Đối phương cũng chỉ coi cậu như một món đồ chơi.

Còn cậu, ban ngày lại áy náy vì mình từ chối chưa đủ chính thức.

Về sau trong mỗi một lần cậu bị bắt nạt, gần như đều có bóng dáng của Cố Hiên.

Cố Hiên đối xử với cậu, như thể đang thuần hóa một con mồi không nghe lời.

Dùng thủ đoạn tàn nhẫn lại bạo lực bắt cậu thần phục, bắt cậu thuận theo.

Thỉnh thoảng, trong đêm khuya thanh vắng, cậu sẽ trùm mình trong chăn, mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi.

Cuộc sống của những con người đó rõ ràng tuyệt vời xuất chúng như thế, vì sao còn muốn giẫm đạp người khác?

***

Đồng Tiểu Tùng ăn cơm tối ở căng tin, một mình lặng lẽ trở về ký túc xá.

Ba kẻ còn lại vẫn chưa về, trên bàn ký túc xá đặt một quả cam cùng con dao gọt cam.

Đó là ba kẻ kia mua, cậu lặng lẽ nuốt nước bọt.

Món này không quá quý hiếm trên núi, nhưng ở đây lại cực kỳ đắt.

Hít một hơi thật sâu, cậu dời ánh mắt ra khỏi quả cam.

Vì không dám dùng bàn học, cậu ôm sách lên giường.

Bật đèn ngủ nhỏ bị hỏng một nửa trên giường lên, đây là thứ người khác không muốn được cậu nhặt về từ thùng rác.

Cậu thích cái thùng rác của trường, bởi vì luôn có thể tìm được một vài thứ tốt.

Rèm giường buông xuống, như thể bước vào trong pháo đài của riêng mình.

Cuối cùng Đồng Tiểu Tùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ra ánh sáng kia, như đang nhìn vầng thái dương.

Đầu tóc lộn xộn với những lọn tóc xoăn tự nhiên mềm mại rũ xuống trên vầng trán trắng nõn, đôi mắt đen nhưng trống rỗng phản chiếu những tia sáng vô cùng rực rỡ, càng làm tăng thêm vẻ mong manh tuyệt vọng.

Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng dời tầm mắt, chuyển đến trên sách.

Một lúc lâu sau, cửa phòng rầm một tiếng mở ra, tiếng bước chân hỗn loạn quen thuộc bước vào, xen lẫn tiếng cười đùa trò chuyện của ba kẻ kia.

“Thứ quỷ kia thật cái gì cũng có thể hỏi?”

“Nghe nói có thể hỏi tất, hơn nữa còn rất chuẩn.”

“Không phải chứ, vậy thì làm mình tò mò quá.”

“Hôm nay thử xem?”

“Cần phải là khu phòng học cũ sao? Ở ký túc xá không được sao?”

“Nghe nói khu phòng học cũ tương đối âm, sẽ dễ triệu hoán được hơn.”

Đồng Tiểu Tùng nhanh chóng tắt đèn ngủ, đặt sách dưới gối, nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lỗ tai lại rất nhạy cảm với âm thanh bên ngoài.

Chu Phàm: “Này, tên nhát gan kia hình như ngủ rồi.”

Thôi Kiến cười nhạo một tiếng: “Ngủ cái điểu, nếu nó ngủ mình sẽ ăn cả cái bàn này.”

Tiếng kéo khóa vang lên, rèm giường bị kéo ra, toàn thân Đồng Tiểu Tùng căng chặt.

Ngay sau đó, một bàn chân to mang giày đá vào eo Đồng Tiểu Tùng.

“A!” Đồng Tiểu Tùng che eo, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, đau đến cắn chặt răng lại kêu không ra tiếng.

Thôi Kiến: “Ngủ mẹ mày chứ ngủ! Dậy mau!”

Đồng Tiểu Tùng run rẩy hô hấp vài cái, leo xuống khỏi giường, cúi đầu đứng bên mép giường, không nói một lời.

Vừa thấy dáng vẻ này của Đồng Tiểu Tùng, Thôi Kiến nổi giận đùng đùng tiến tới: “Bộ dáng không phục này mẹ nó mày bày cho ai xem?”

Thôi Kiến nâng cằm Đồng Tiểu Tùng lên, hung tợn vỗ vào mặt cậu, phát ra tiếng vang bành bạch lanh lảnh.

Ánh mắt Đồng Tiểu Tùng lóe lên vẻ sợ hãi: “Không……”

“Không mẹ mày!” Thôi Kiến trở tay chính là một cái tát.

Chát một tiếng!

Mặt Đồng Tiểu Tùng bị tát lệch qua một bên, hàm răng đập vào vách trong khoang miệng, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

“Cút!” Thôi Kiến lại đá Đồng Tiểu Tùng một cú đến bên cạnh bàn.

Vang lên một tiếng cộp.

Trước mắt Đồng Tiểu Tùng tối sầm lại, trán bị đυ.ng đến co rút đau đớn từng trận.

Cậu đỡ bàn đứng dậy, mùi thơm tản ra ở chóp mũi, giương mắt nhìn lại, là quả cam tươi rói cùng con dao sáng choang kia.

Như bị thiêu đốt, cậu lập tức dời mắt, đưa lưng về phía bàn, nắm chặt hai tay, không dám hồi tưởng lại vật mình vừa nhìn thấy.

Thôi Kiến cởϊ áσ thun ném xuống giường, sau đó tìm một chiếc áo hoodie dày tròng vào người.

Chu Phàm lật bàn sách: "Bút... Giấy... Còn gì nữa không? ”

Triệu Sơn Dịch: “Chắc hai món này thôi, mời Bút Tiên ngoại trừ giấy bút…… Đúng rồi, nến! Đừng quên mang theo hai cây nến trắng.”

Chu Phàm: “Mẹ nó, ký túc xá lấy đâu ra nến trắng.”

Nói xong, Chu Phàm nhìn về phía Đông Tiểu Tùng, mắt sáng lên: “Này, mày đi mua hai cây nến trắng đi.”

Đồng Tiểu Tùng rũ đầu, gật gật đầu: “Được.”

Chu Phàm xuy một tiếng, thử bút trên tay.

Qua vài giây, Thôi Kiến, kẻ đã thay quần áo xong, thấy Đồng Tiểu Tùng vẫn đứng đó, tức giận hỏi: “Mày làm gì đấy!? Còn không đi!”

Ánh mắt cả ba đều tập trung lên người Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng lẩm bẩm: “Tiền……”

Chu Phàm trợn trắng mắt: “Về rồi đưa cho mày!”

Đồng Tiểu Tùng: “Tôi, tôi không có tiền, đưa, phải đưa trước.”

Thôi Kiến đi về phía Đồng Tiểu Tùng, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Không có tiền? Nếu hôm nay bọn tao lục soát trên người mày ra tiền thì làm sao?”

Đồng Tiểu Tùng khẩn trương muốn lui về phía sau, nhưng lại bị chiếc bàn chặn ngang, luống cuống quay đầu lại nhìn, lưỡi dao lóe sáng kia lại một lần nữa thu hút sự chú ý của cậu.

Đột nhiên quay đầu lại, dùng sức lắc đầu: “Cầu, cầu xin các cậu……”

Chu Phàm khoa trương kêu lên một tiếng: “Mẹ nó…… cứ như thể bọn tao là kẻ ác vậy!”

Triệu Sơn Dịch nheo mắt, trong mắt đầy ác ý: “Nhát gan lại keo kiệt, thật làm mất mặt đám con trai bọn tao! Lục soát nó đi! Nếu tìm được một đồng nào thì nhét vào miệng nó! Bắt nó ăn!”

Ba kẻ kia xúm tới, Đồng Tiểu Tùng lập tức che túi quần mình lại.

Hành động này giống như là chỉ dẫn cho ba kẻ kia, sáu đôi tay vừa giam giữ Đồng Tiểu Tùng, vừa điên cuồng xé rách túi quần kia.

“Không, không được! Đó là…… Đó là của chị tôi bán khoai tây……” Trong giọng nói của Đồng Tiểu Tùng đã có âm nức nở.

Trong lúc giằng co, cậu gần như vô thức cầm lấy con dao đã ánh vào trong lòng kia vào trong tay, hung hăng vung về phía trước một nhát.

“Mẹ nó!!”

Ba kẻ kia lập tức tản ra, chúng sững sờ, ngây ngốc trừng mắt nhìn con dao trong tay Đồng Tiểu Tùng.

Cả quần áo của Triệu Sơn Dịch và Thôi Kiến đều bị cắt rách.

Trên tay Chu Phàm có một vết thương, rất nông, nhưng máu tươi đang từ từ rỉ ra.