Chương 21: Tiễn quỷ

Văn Đông: “Đại Lâm, cậu đừng nói chuyện, để Đại Bác nói xong đi.”

“Mình thật sự không ra ngoài được!” Vu Mã Bác vội vàng nói: “Lúc đó mình cũng sợ, lại đột nhiên nghĩ ra được một cách khác, không phải nói quỷ sợ người ác sao, nên mình cứ mắng chửi thô tục, còn hung dữ dùng tay đập vào tay vịn, sau đó liền đi ra ngoài, nhưng mình luôn cảm thấy ngoại trừ mình, phía sau còn có một tiếng bước chân khác. Hôm qua mình rất hoảng hốt, sau khi trở về lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều, có lẽ không có việc gì, liền không nói với các cậu, ai biết…… Bây giờ mình rất hối hận! Đồng Tiểu Tùng! Giá như mình nghe lời cậu thì tốt rồi!”

Đồng Tiểu Tùng ngây ngẩn cả người, không liên quan gì đến thau đồng sao?

Văn Đông sâu kín thở dài: “Đại Bác, cậu thật đúng là chiêu về một thứ đáng sợ.”

Vu Mã Bác nằm sấp trên cột giường nhìn xuống: “Đồng Tiểu Tùng, chuyện này cậu có kinh nghiệm, cậu nói cho bọn mình……”

“A! Lùi về đi! Đừng treo ngược như thế!” Kha Lâm có bóng ma tâm lý, tiện tay chộp lấy vật gì đó ném về phía Vu Mã Bác: “Thật sự không được thì cậu xuống giường đi!”

Vu Mã Bác trèo xuống giường, tiện tay kéo một cái ghế tới rồi ngồi xuống.

Văn Đông cũng theo sát xuống, dựa vào cột giường bên cạnh: “Đồng Tiểu Tùng, cậu nói xem, chúng ta…… sẽ không chết giống như bạn cùng phòng trước đây của cậu chứ?”

Đồng Tiểu Tùng vô thố nhìn ba người, làm sao cậu biết được.

Ba kẻ kia chết như thế nào cậu còn không biết.

“Mình, mình……”

Văn Đông: “Có gì thì nói đó, bọn mình không phải cố ý làm khó cậu, cũng là do thật sự không có biện pháp, cậu không phải xem như là có kinh nghiệm sao.”

“Mình không biết.” Đồng Tiểu Tùng phun ra một hơi, áp lực ít đi một chút: “Lúc ấy mình bị bọn họ ép chơi trò chơi quỷ, trong bóng tối có người sờ mình hôn mình, lúc đó mình sợ quá liền chạy ra ngoài, sau đó Triệu Sơn Dịch nhảy từ trên lầu xuống, ngày hôm sau phát hiện Chu Phàm cắt cổ tay trong phòng nước, đi đến khu trường cũ với cảnh sát lại phát hiện Thôi Kiến treo cổ ở khu trường cũ, buổi tối hôm đó thậm chí còn không cảm giác được có quỷ gì……”

“Mẹ nó? Bọn chúng không phải người như thế sao? Còn phi lễ với cậu?” Điều Vu Mã Bác chú ý đầu tiên không phải là những kẻ đó chết như thế nào, mà là bọn chúng thế nhưng có thể ức hϊếp người đến loại trình độ này: “Mẹ nó! Ba người bọn chúng chết rất tốt! Loại người này tồn tại làm gì!”

Kha Lâm tán đồng: “Đúng vậy, chết là đáng, cho dù thật sự có quỷ, con quỷ kia nhất định là một con quỷ tốt.”

Đồng Tiểu Tùng nghĩ đến cảnh chết thảm kia, sắc mặt trắng bệch: “Cũng không thể nói như vậy.”

Văn Đông thở dài: “Những chuyện đó đều đã qua rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là, cái vị hiện đang ở trong phòng ngủ của chúng ta phải làm sao đây.”

Bốn người họ nhìn nhau, không ai có thể nghĩ ra một giải pháp tốt cả.

Hoặc ngồi hoặc đứng, trong phòng ngủ một đêm không dám tắt đèn.

Sáng hôm sau, bốn người họ mang bốn cặp mắt gấu trúc, lừ đừ ngáp liên tục.

Để đề phòng nguy cơ một mình nguy hiểm, cả bốn đã đồng ý, giữa trưa và buổi tối đều ở bên nhau.

Trong bữa ăn trưa tại căng tin, Kha Lâm dẫn tới một cô gái.

Trong ánh mắt nghi hoặc của mấy người, Kha Lâm giới thiệu: “Cậu ấy là bạn của mình, trong nhà cung phụng Tiên Đường, hiểu một chút về phương diện kia, mình dẫn cậu ấy tới đây, Đại Bác cậu mau kể cho cậu ấy nghe đi.”

Mỗi người tự giới thiệu xong, Vu Mã Bác gấp gáp lặp lại chuyện kỳ quái phát sinh trên người mình một lần nữa.

Ba người khác ở bên cạnh bổ sung.

Đường Vũ Tâm nghe xong, cảm thán nói: “Cậu đây là bị quỷ ám, gan cậu cũng lớn thật đấy, chơi cái gì không chơi lại đi chơi loại trò chơi tà khí này, chọc đến đồ vật dơ bẩn, không xin lỗi thì thôi, vậy mà còn dám mắng chửi thô tục ra vẻ ta đây, không quấn lấy cậu thì quấn lấy ai.”

Vu Mã Bác chắp tay trước ngực nằm sấp trên bàn: “Mình sai rồi mình sai rồi, tiểu tỷ tỷ giúp mình đi, mình không dám nữa.”

Đường Vũ Tâm: “Việc này cũng dễ giải quyết, cậu mua chút tiền giấy nhang đèn, 12 giờ đêm đi tới bậc cầu thang nơi vây khốn cậu, chờ sau khi bị nhốt lần nữa thì đốt tiền giấy nhang đèn, sau đó thành tâm xin lỗi! Nếu đối phương không phải lệ quỷ, tha thứ cho cậu thì sẽ không có việc gì.”

Vu Mã Bác dại ra nói: “Vậy ngộ nhỡ là lệ quỷ thì sao?”

Đường Vũ Tâm bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể dọa lui đối phương chạy ra khỏi cầu thang, chứng tỏ đối phương không phải lệ quỷ, nếu cậu sợ, có thể nhờ bạn cùng phòng của cậu đi cùng, xác suất lớn là không có việc gì.”

Vu Mã Bác nhẹ nhàng thở ra: “Trời ạ, cuối cùng đã được cứu rồi.”

Đường Vũ Tâm răn đe: “Biết bọn con trai các cậu gan lớn không tin tà, nhưng có một vài thứ không thể không tin, sau này ngàn vạn lần đừng chơi loại trò chơi này, đoạn thời gian trước trường học chết ba người kia, các cậu còn chưa rút ra được bài học sao?”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng giật nảy mình, tuy rằng không nói cậu, nhưng cậu luôn có loại ảo giác bị điểm danh.

Vu Mã Bác cười khổ: “Có thể không có bài học sao, Đồng Tiểu Tùng từng là bạn cùng phòng của ba người kia, cậu ấy đã khuyên mình không nên chơi, không phải là mình không nghe sao, bây giờ hối hận muốn chết, còn may có thể cứu chữa.”

Đường Vũ Tâm kinh ngạc liếc mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng, ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi, mình không biết, mình không cố ý nhắc tới, với cậu mà nói, chuyện kia chắc để lại bóng ma rất sâu đi.”

Đồng Tiểu Tùng mím môi cười cười: “Còn tốt, nhà trường đã mời bác sĩ tâm lý khai sáng cho mình.”

Đường Vũ Tâm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, dù sao các cậu nên nhớ kỹ, loại chuyện này về sau cách càng xa càng tốt, đừng đi trêu chọc.”

***

Ban đêm, bốn người mang theo tiền giấy nhang đèn đi đến cầu thang khu dạy học.

Bởi vì khu dạy học có thang máy, nên thang bộ không thường có người đi.

Đặc biệt là vào nửa đêm, càng không có ai ở đó.

Lên lầu hai, Vu Mã Bác hít sâu một hơi: “Lúc trước mình đếm chính là cầu thang này.”

Văn Đông: “Vậy bắt đầu đi.”

Vu Mã Bác đi phía trước bắt đầu đếm, trong hành lang im ắng chỉ có tiếng Vu Mã Bác trầm thấp đếm số bậc thang cùng với tiếng bước chân của bốn người.

Dù cho bọn họ có bốn người, tất cả đều cảm thấy quanh thân phát lạnh, hành lang có vẻ càng thêm âm trầm hơn ngày thường.

Đột nhiên Vu Mã Bác dừng lại một lúc, lại đếm bậc thang cuối cùng: “Nhiều thêm một bậc, hẳn là thành công rồi.”

Để kiểm chứng có thành công hay không, bốn người đi xuống cầu thang.

Tiếng bước chân lộn xộn lại nhanh chóng, nghe chừng có hơn bốn người.

Đồng Tiểu Tùng bị kẹp ở giữa, cũng nghe thấy phía sau không chỉ có tiếng bước chân của một người, cậu dùng nghị lực thật lớn nhịn xuống, không quay đầu lại nhìn.

Cuối cùng, Kha Lâm ở phía trước dừng lại, nói: “Lại là lầu hai, chúng ta bị nhốt ở lầu hai rồi.”

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, đặt tiền giấy nhang đèn xuống, đốt ở khúc cua cầu thang.

Vu Mã Bác khấn rất chân thành: “Đừng trách đừng trách tôi, tôi bộc tuệch, vô tình mạo phạm, thực xin lỗi thực xin lỗi, mớ tiền giấy nhang đèn này hiếu kính cho ngài, cầu xin đừng đi theo tôi, tôi không hiểu chuyện, sau này cũng không dám nữa, nể tình tôi thành tâm ăn năn, tha cho tôi đi……”

Khi ngày càng nhiều tiền giấy bị đốt cháy, khói trong hành lang cũng càng lúc càng lớn, mấy người nhịn không được ho khan.

Giữa những tiếng ho, đột nhiên xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn.

Đồng tử Văn Đông co rụt lại: “Suỵt, các cậu có nghe thấy không?”

Mọi người im lặng, chỉ có tiếng lửa cháy rất nhỏ, còn có một tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống.

Tiếng bước chân kia có chút kỳ quái, như là bị què chân, càng ngày càng gần bọn họ.

Bọn họ thậm chí cảm nhận được cái nhìn chòng chọc như bị kim chích sau lưng, rồi bước chân kia dừng lại.

Mọi người đều cảm giác được, cái thứ kia ở trên cầu thang cách đó không xa, đang nhìn bọn họ.

Không ai dám ngoái đầu lại nhìn, cắm đầu tay run đốt tiền giấy, miệng thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi.

Ánh lửa phản chiếu bóng bốn người lên tường, giương nanh múa vuốt.

Đồng Tiểu Tùng hoảng sợ cực kỳ, càng không dám nhìn, lại càng nhịn không được liếc mắt về phía bên kia.

Có lẽ là do khẩn trương quá mức, thân thể cậu không khống chế được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong phút chốc máu cả người đều đông lại.

Trong làn khói, trên tay vịn cầu thang có thứ gì đó gấp khúc máu tươi đầm đìa, thậm chí không thể coi là hình người, miễn cưỡng có thể nhìn ra được là nữ, tóc dài, trên mặt bê bết máu, huyết nhục mơ hồ, hai tròng mắt trừng to, trống rỗng nhìn thẳng vào cậu.

Bộ dáng của thứ này làm Đồng Tiểu Tùng nghĩ đến Triệu Sơn Dịch nhảy lầu chết thảm, quá giống.

Nếu không phải thứ trước mặt có mái tóc dài, là nữ, thì cậu đã hoài nghi là quỷ hồn của Triệu Sơn Dịch trở lại.

Thứ kia thấy Đồng Tiểu Tùng đang nhìn nó, khóe miệng nhếch lên cao, trong tròng mắt ngưng tụ một tia hận ý hung ác nham hiểm.

Bị treo ngược hơi hơi nghiêng đầu, quỷ dị làm lòng người kinh hãi.

Đồng Tiểu Tùng vội gục đầu xuống, toàn tâm toàn ý hoá vàng mã: “Vô tình mạo phạm vô tình mạo phạm, thực xin lỗi thực xin lỗi……”

Không ai để ý, trong làn khói dày đặc còn có một cái bóng đen khác ẩn hiện trên bức tường.

Thứ kia đang định bò theo tay vịn cầu thang về phía bọn họ, mới vừa bò đến một nửa, bóng đen trên tường hơi lắc lư, thứ kia cả kinh, lập tức lùi lại, như lâm đại địch nhìn bóng đen trên tường.

Sau một lúc lâu, thứ kia nhìn chằm chằm bóng đen trên tường, rồi từ từ lùi lại cho đến khi biến mất.