Chương 23: Thau đồng hoá vàng mã ( hạ )

Đồng Tiểu Tùng cả đêm không rửa mặt, cứ thế ôm sách rơi nước mắt ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ lại nghênh đón hơi ấm quen thuộc.

Cậu được kéo vào trong l*иg ngực ấm áp rắn chắc.

Không cần nhìn người, ngay lập tức Đồng Tiểu Tùng đã nhận ra người này là ai.

Cậu túm lấy quần áo trước ngực đối phương, òa khóc: “Tri Huyền, Tri Huyền! Bạn của em không còn nữa! Thật vất vả mới có bạn đã không còn nữa! Tri Huyền huhu……”

“Không khóc không khóc, bạn bè vẫn có.” Tri Huyền dịu dàng vỗ vỗ lưng Đồng Tiểu Tùng, giọng điệu mềm nhẹ: “Bọn họ hiểu lầm em, em chỉ cần nói cho bọn họ biết thau đồng đến từ đâu là được, em không cần giấu giếm, em không làm gì sai cả.”

“Nhưng em đã làm sai! Em biết thau đồng không rõ ràng! Thậm chí em còn không xác định được thau đồng có thể dẫn tới quỷ hồn hay không, nhưng em đã che giấu sự tồn tại của nó, em thật xấu!” Đồng Tiểu Tùng gào khóc: “Vu Mã Bác nói không sai, em xứng đáng bị ức hϊếp! Em vừa xấu vừa yếu đuối, em nên ở một mình! Ai đến gần em sẽ bị em hại, chị em cũng vậy, nếu không có em, không có em, chị ấy đã không phải vất vả như vậy, đều là bởi vì em, hu hu hu…… Đều là bởi vì em……”

Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, Tri Huyền mang theo ý cười sờ sờ tóc mái trên trán Đồng Tiểu Tùng: “Tóc cắt rất đẹp, các bạn cùng phòng của em đối xử với em rất tốt, em thật sự muốn khinh thường bản thân như vậy, không thanh minh mà vứt bỏ bọn họ sao?”

“Em, em vứt bỏ bọn họ?” Đồng Tiểu Tùng có chút hoảng hốt lặp lại, cậu bi thương nói: “Làm sao có thể, em làm sao nỡ vứt bỏ bọn họ……”

“Nhưng em ngay cả giải thích cũng không giải thích, không cho bọn họ có cơ hội tin tưởng em, đây không phải là vứt bỏ thì là gì?” Tri Huyền vuốt ve đầu tóc Đồng Tiểu Tùng: “Bọn họ cho em sự tin tưởng, thì em cũng phải cho họ sự tin tưởng, mặc kệ em có sai hay không, em phải nói ra, để bọn họ phân biệt em sai hay đúng, tin tưởng hay nghi ngờ, mà em ngay cả cái quyền này cũng không cho bọn họ thì làm sao họ không thất vọng, không tức giận.”

“Vậy…… vậy sao?” Tiếng khóc của Đồng Tiểu Tùng nhỏ đi một chút, cậu đờ ra nghẹn ngào, cẩn thận nhớ lại, phát hiện hình như quả thực họ đang chờ cậu giải thích, còn cậu chỉ biết cúi đầu khóc.

“Hình như thật là em không có giải thích……” Đồng Tiểu Tùng mang theo chút mong đợi ngẩng đầu, muốn thấy rõ khuôn mặt dịu dàng của Tri Huyền, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ khuôn mặt dịu dàng kia. Cậu giơ tay lên, vuốt ve mặt Tri Huyền: “Văn thanh tri huyền ý, Tri Huyền, Tri Huyền, anh thật sự cái gì cũng biết……”

Trong lúc ngủ mơ Đồng Tiểu Tùng trở mình, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Tri Huyền……”

“Đồng, Tiểu, Tùng!”

Một tiếng gầm giận dữ làm Đồng Tiểu Tùng lập tức ngồi bật dậy, suýt nữa cho rằng mình lại trở về phòng ngủ trước kia, sắp hứng chịu một trận đánh đập.

Chờ một lúc, bên ngoài đèn đã sáng, nhưng màn giường vẫn yên tĩnh như trước, không ai muốn xông vào.

Vu Mã Bác ở bên ngoài nổi giận đùng đùng rống to: “Đồng Tiểu Tùng cậu ra đây cho mình!”

Kha Lâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Đồng Tiểu Tùng vội vàng kéo màn giường ra, nhìn về phía Vu Mã Bác, kinh hoảng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì!? Cậu còn dám hỏi mình xảy ra chuyện gì!?” Đôi mắt Vu Mã Bác đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, cúi xuống móc từ dưới gầm giường ra một cái thau đồng, ném lên giường Đồng Tiểu Tùng: “Tại sao thứ này lại quay về rồi!”

Văn Đông ở giường trên cau mày: “Chỉ vì chuyện này? Vu Mã Bác cậu nhỏ giọng chút, cho dù tức giận thì ngày mai nói với lãnh đạo trường đi, đừng bắt nạt cậu ấy như vậy.”

“Mình bắt nạt cậu ta?” Vu Mã Bác tức giận sắp khóc, y hoảng sợ nói: “Các cậu có biết vừa rồi mình mơ thấy cái gì không? Mình mơ thấy có một con quỷ không thấy rõ mặt, nó túm lấy chân mình, muốn kéo mình vào trong chảo dầu!”

“Cái gì?” Văn Đông nhảy từ giường tầng trên xuống, ngưng trọng hỏi: “Cậu mơ thấy quỷ?”

Kha Lâm và Văn Đông nhíu mày nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Vu Mã Bác: “Trong mơ mình hoàn toàn không có sức đánh trả, con quỷ đó dùng dao đâm mình! Cái loại cảm giác này! Căn bản không giống như đang ở trong mơ! Các cậu có biết mình phải chịu đau đớn thế nào không! Mình khóc nước mũi nước mắt đều chảy ra, suýt chút nữa còn tè ra quần, sau khi tỉnh dậy toàn thân đều không động đậy được, một quỷ ảnh màu đen bay lơ lửng bên cạnh mình, âm trầm nói với mình ‘ Đây là cái giá phải trả cho việc bắt nạt người khác ’, mình cầu nửa ngày mới có thể nhúc nhích! Đây mẹ nó không phải nháo quỷ thì là gì!”

Nghe vậy, Kha Lâm một lần nữa nhìn về phía Vu Mã Bác, hỏi: “Có khả năng…… Mình nói là có khả năng, là bởi vì ban ngày cậu đá cái thau đồng kia, mạo phạm đến cái gì rồi hay không?”

Vu Mã Bác nghẹn lời, nghĩ nghĩ một chút thật đúng là có khả năng.

Văn Đông thở dài: “Sao cậu lại không nhớ lâu thế, tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, lần trước cậu tức giận trêu chọc về một cái, lần này cậu còn định dùng tức giận để giải quyết?”

“Mình……” Vu Mã Bác ủy khuất nói: “Mình đây không phải là tức quá sao, mình cũng sợ mà.”

Văn Đông nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng, nói: “Đồng Tiểu Tùng, tuy rằng chúng ta không làm bạn cùng phòng mấy ngày, nhưng nể tình bọn mình không ủy khuất cậu, cậu có thể cho bọn mình một con đường sống không, cái thau đồng này ở đâu ra?”

Đồng Tiểu Tùng vô thố nhìn ba người bạn cùng phòng của mình, nhớ tới những lời Tri Huyền nói trong mơ, cậu lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt ba người, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, ban ngày mình cũng bị dọa nên đã không giải thích rõ, xác thật là mình sai, nhưng mình thật sự không muốn hại các cậu, thau đồng này không phải của mình, là của Cố Hiên.”

Vu Mã Bác cau mày: “Cố Hiên? Thau đồng của tên ngụy quân tử kia sao lại ở chỗ cậu?”

“Vào nửa đêm hôm bạn cùng phòng của mình chết, Cố Hiên đến phòng ngủ của mình, mình sợ anh ta, nên không mở cửa cho anh ta, nhưng cánh cửa kia không biết vì sao lại mở ra, sau đó anh ta uy hϊếp mình, bắt mình đến nhà anh ta lấy cái thau đồng này, bảo nếu mình không nghe lời anh ta, anh ta sẽ cường bạo mình , gϊếŧ mình.” Đồng Tiểu Tùng kể lại chuyện xảy ra đêm đó, không bỏ sót một chi tiết nào: “Nhà anh ta hình như bị ma quỷ lộng hành, hơn nữa cung phụng người giấy kia cũng rất kỳ quái, cứ như thể vật sống vậy, lúc ấy mình bị dọa sợ, không nhìn thấy gì hết liền chạy ra ngoài, sau đó ném thau đồng này cho Cố Hiên, kết quả anh ta không cần, anh ta nhét thau đồng này lại cho mình, nói đây là thứ tốt, bảo mình giữ lại.”

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi, một hơi nói ra nên có chút thiếu oxy, nhưng vẫn vội vàng nói rõ mọi chuyện.

Vu Mã Bác nhìn không nổi nữa, an ủi nói: “Cậu từ từ nói, từ từ nói chuyện đã xảy ra với tên ngụy quân tử kia, mẹ nó, mình biết tiền của tên kia tuyệt đối không phải tới từ đường ngay, thì ra con đường tà đạo.”

Văn Đông rót cho Đồng Tiểu Tùng một cốc nước, đưa đến trong bàn tay run rẩy kia.

Đồng Tiểu Tùng cầm cốc nước hớp một ngụm to, nuốt xuống rồi mới nói: “Cố Hiên là kẻ ngạo mạn lại xấu xa, sao mình có thể tin lời anh ta nói được, liền ném thau đồng ở ven đường, kết quả buổi tối mình ngửi thấy mùi đồ cháy, lần theo mùi nhìn xuống gầm giường thì thấy cái thau đồng ở ngay dưới đó, lúc đó mình rất sợ nên đã ném thau đồng vào thùng rác, kết quả vừa quay trở lại giường thì đèn trong phòng ngủ liền tắt, một bóng người liền…… Liền bắt nạt mình, tối hôm đó làm sao ngủ được mình cũng không biết, sau nữa hiệu trưởng giúp mình thu dọn đồ đạc, mình tận mắt nhìn thấy hiệu trưởng ném thau đồng vào thùng rác, kết quả…… Nó lại ở dưới giường của mình, mình, mình sợ các cậu ghét bỏ mình, tối hôm đó lúc cậu hỏi mình là mùi gì, mình không dám nói.”

Vu Mã Bác mắng một tiếng: “Ngày mai chúng ta tìm Cố Hiên tính sổ đi, tên vương bát đản đó, ức hϊếp người cũng ức hϊếp đến nhà rồi, đây mẹ nó có thể nhịn sao!?”

Văn Đông lại cau mày không tán đồng: “Không thể đi tìm Cố Hiên, nếu anh ta đã làm loại chuyện tà môn này, khó đảm bảo sẽ không có những tà thuật bên người khác. Chúng ta cái gì cũng không biết tốt nhất đừng trêu chọc anh ta.” Y nghĩ nghĩ, nói với Kha Lâm: “Người bạn của cậu…… Đường Vũ Tâm kia, ngày mai cậu gọi cô ấy tới đây, chúng ta hỏi cô ấy một chút đi.”

Kha Lâm gật đầu nói: “Mình cảm thấy được đó, cô ấy có mối quan hệ khá tốt với mình, nhất định sẽ giúp.”

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng vẫn nhớ tới lời của Tri Huyền, cậu có chút thật cẩn thận nói: “Thực xin lỗi, là mình sai, mình không nên giấu giếm chuyện thau đồng, ngày mai mình sẽ xin hiệu trưởng đổi về phòng ngủ cũ, sẽ không liên lụy đến các cậu, chúng ta…… Còn có thể là bạn không?”