Chương 35: Bị giấu đi

Tiếng trống quỷ dị vẫn còn đánh, không rõ âm thanh phát ra từ đâu, sương mù càng ngày càng dày, ngoại trừ ánh đèn pha trên cẩu tháp kia, những nơi còn lại gần như chìm trong bóng tối và sương mù dày đặc.

Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác cực độ hoảng sợ kinh hãi không chú ý tới, vẻ mặt của Cố Hiên dữ tợn biết bao nhiêu.

Đó không đơn thuần là sợ hãi, mà là sự phẫn nộ nôn nóng vì đã đánh mất tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.

Cố Hiên nhìn đám quỷ một cách dữ tợn, cuối cùng chuyển ánh mắt sang Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác.

Y nheo nheo mắt cực có mục đích, như đang ấp ủ một kế hoạch gì đó.

Mà lúc này, Đồng Tiểu Tùng hô to: “Nhìn kìa! Là Văn Đông và Kha Lâm!”

“Mình thấy rồi!” Vu Mã Bác tiến lên hai bước, nôn nóng dậm chân, nhưng không thể làm gì được.

Chỉ thấy Văn Đông và Kha Lâm giống như người công nhân bị cuốn vào bên trong trước đó, hai người túm chặt lấy đối phương, sợ bị tách ra.

Bọn họ thần sắc kinh hoảng, loạng choạng ở bên trong, bị va chạm đến không có cảm giác về phương hướng, chỉ có thể di chuyển theo bước tiến.

Vu Mã Bác hét lớn: “Đông Tử! Đại Lâm!”

Y giơ hai tay lên vung vẫy: “Đại Lâm! Các cậu nhìn mình này! Đông Tử!”

Hai người bị cuốn đi hình như cuối cùng cũng chú ý tới Vu Mã Bác, họ quay đầu nhìn Vu Mã Bác, trong ánh mắt phát ra hy vọng.

Giây tiếp theo, tiếng trống đột ngột dừng lại.

Tất cả dị tượng trước mặt biến mất sạch sẽ cùng với màn sương mù dày đặc.

Đồng Tiểu Tùng lúc này mới bất giác nhận ra xung quanh đã ấm áp trở lại.

Vu Mã Bác đứng sững tại chỗ, không thể tin được hô to tên người đã biến mất: “Đông Tử? Đại Lâm?”

Đám công nhân cử động, bọn họ nhắm mắt lại, tản ra như mộng du, đi thẳng về khu tập thể công trường.

Ngoại trừ người công nhân bị cuốn đi, đối phương đã biến mất như Văn Đông và Kha Lâm.

“Đừng kêu nữa, bạn của các người không có ở đây đâu, bọn chúng bị quỷ giấu đi rồi.”

Vu Mã Bác và Đồng Tiểu Tùng nhìn về phía Cố Hiên.

Đồng Tiểu Tùng nghi hoặc hỏi: “Giấu ở đâu?”

Cố Hiên âm trầm cười một tiếng: “Đương nhiên là một nơi không tồn tại với dương gian.”

Vu Mã Bác nhíu mày: “Ý anh là họ đang ở âm phủ?”

“Tôi không nói thế.” Cố Hiên xùy một tiếng: “Những thứ chúng ta nhìn thấy vừa rồi không nhất định là ở âm phủ, nếu muốn cứu hai người bạn kia của các người, trước mười hai giờ đêm mai, mang theo một con mèo đen cùng quần áo bên người của hai người kia, tới đây gặp tôi.”

Vu Mã Bác hừ lạnh một tiếng: “Anh có mục đích gì?”

Cố Hiên buông tay: “Không có mục đích gì hết.”

Vu Mã Bác không tin lắm: “Anh sẽ vô duyên vô cớ giúp chúng tôi đi?”

“Tin hay không tùy cậu.” Cố Hiên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

***

Sau khi trở lại phòng ngủ, hai người tắm rửa xong liền tắt đèn leo lên giường của từng người.

Trong bóng đêm, Vu Mã Bác hỏi: “Cậu nói xem Cố Hiên có tin được không?”

Đồng Tiểu Tùng do dự đáp: “Mình cũng không biết……”

Vu Mã Bác mang theo một tia hy vọng hỏi: “Anh ta thật sự giúp nhà cậu làm việc sao?”

“Là đã làm qua, nhưng mà……” Đồng Tiểu Tùng vẫn cảm thấy kỳ quái: “Cậu nói xem Cố Hiên có thể bị bệnh nhân cách phân liệt không? Cố Hiên giúp mình làm việc nhà rất khác so với bây giờ, giống như hai người vậy.”

“…… Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.” Vu Mã Bác không để trong lòng, nói: “Có thể là do tâm trạng không giống nhau đi, lúc ấy có thể tâm trạng của anh ta khá tốt? Hôm nay tâm trạng tương đối kém? Mình cứ cảm thấy hình như anh ta đã gặp phải chuyện gì đó, cậu xem anh ta hốc hác chưa kìa, còn có quần áo kia mấy ngày không đổi, trước kia anh ta đổi thường xuyên.”

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy nguyên nhân không phải là do tâm trạng của đối phương, nhưng dường như cũng không có nguyên nhân nào khác.

Trầm mặc một lát, cậu hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta nghe anh ta?”

“Mẹ nó.” Vu Mã Bác mắng một tiếng: “Con mẹ nó hình như chỉ có thể nghe anh ta, đúng rồi! Sao mình lại quên béng mất!”

Vu Mã Bác đột nhiên nâng nửa người trên lên, hai mắt sáng quắc nhìn về phía thau đồng trên bàn.

“Chúng ta có đòn sát thủ mà!”

Đồng Tiểu Tùng chú ý tới ánh mắt của Vu Mã Bác, cậu do dự nói: “Nhưng không phải Đường Vũ Tâm đã nói, tốt nhất không nên cầu xin bất cứ chuyện gì sao?”

Vu Mã Bác trèo xuống khỏi giường, đến bên cạnh bàn, nói: “Vào thời khắc mấu chốt, hãy phá lệ một lần.”

Trong thau đồng đã chất đầy trái cây lê đào, Vu Mã Bác chắp tay trước ngực thấp giọng nói: “Xin hãy giúp chúng tôi, ngài muốn gì thì cứ báo mộng cho tôi, tôi sẽ tận lực thỏa mãn ngài, xin giúp chúng tôi cứu Văn Đông và Kha Lâm đi, hai người bọn họ cũng xem như là bạn cùng phòng của ngài mà, mọi người đều là bạn bè, xin ngài hãy giúp đỡ.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu hoài nghi liệu làm thế này có thực sự hiệu quả không?

Vật tà khí như thế thật sự có thể giao tiếp giống như người sống sao?

Hay là trước tiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Vu Mã Bác, sau đó thu lấy một cái giá đáng sợ.

Đồng Tiểu Tùng nhíu mày: “Mình cảm thấy vẫn không nên cầu xin lung tung đi, tin nó còn không bằng tin Cố Hiên, ít nhất Cố Hiên vẫn là người.”

Vu Mã Bác trở lại giường trên của mình rồi nằm xuống, tràn đầy hy vọng nói: “Hy vọng đêm nay nó có thể báo mộng cho mình.”

Trong bóng đêm, Đồng Tiểu Tùng không chú ý tới, bóng đen trước kia vẫn luôn ôm cậu giờ phút này buông lỏng tay, ở phía sau lẳng lặng nhìn cậu.

Không nhúc nhích, hình như còn có chút tức giận.

Đồng Tiểu Tùng nhận thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện một ít khí lạnh, cậu quấn chặt chăn, còn không quên dặn dò Vu Mã Bác: “Hình như nhiệt độ giảm xuống rồi, cậu đắp chăn đàng hoàng, ngàn vạn lần đừng để bị cảm.”

“Nhiệt độ giảm chỗ nào chứ……” Vu Mã Bác nhịn không được cười: “Là do cơ thể cậu quá yếu.”

Đồng Tiểu Tùng:…… Không thể phản bác.

***

Rạng sáng, Vu Mã Bác đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mơ.

Y nhảy xuống từ giường trên, đẩy đẩy Đồng Tiểu Tùng đang ngủ say, hét lên: “Đồng Tiểu Tùng! Mau tỉnh lại, nó báo mộng cho mình rồi!”

Đồng Tiểu Tùng mở mắt ra, ngái ngủ hỏi: “Báo mộng gì?”

Vu Mã Bác chỉ vào thau đồng trên bàn: “Chính là nó báo mộng cho mình! Mình không thấy rõ mặt, nhưng mình nhớ rõ nó nói gì.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng lập tức tỉnh táo, cậu bật dậy hỏi: “Nó nói gì?”

Nhưng Vu Mã Bác lúc này lại do dự, khó xử đánh giá Đồng Tiểu Tùng vài lần rồi mới trả lời: “Nó nói…… nó không cần gì khác, chỉ cần cậu, nói chỉ cần mình cung phụng cậu cho nó, nó sẽ thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của mình.”

“Mình?” Đồng Tiểu Tùng xác nhận hỏi lại.

Vu Mã Bác gật đầu đáp: “Đúng vậy, nó chỉ tên nói họ bảo muốn Đồng Tiểu Tùng.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu đã nói mà!

Không thể cầu một thứ tà khí như thế được!

Đồng Tiểu Tùng bò dậy khỏi giường, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình đi vứt nó đây.”

“Aiz đừng đừng đừng.” Vu Mã Bác vội vàng kéo Đồng Tiểu Tùng lại, nhỏ giọng nói: “Trong mộng mình không cảm thấy nó có ác ý, nhưng cảm thấy nó có chút tức giận là thật, mình có hai suy đoán, cậu nghe mình nói nè.”

Đồng Tiểu Tùng nghi hoặc hỏi: “Suy đoán gì?”

Vu Mã Bác nhìn thoáng qua thau đồng trên bàn: “Nó tức giận có thể là bởi vì câu nói trước đó của cậu ‘ tin nó không bằng tin Cố Hiên ’ cho nên mới đắc tội nó không? Hơn nữa cung phụng cậu có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của mình, mình cứ cảm thấy lời này không phải là thật, mà giống như là khảo nghiệm mình vậy, như thể nó đang khảo nghiệm xem mình có thể vì đạt được một mục đích nào đó mà làm tổn thương cậu hay không.”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Vì sao lại nghĩ rằng nó đang khảo nghiệm cậu? Cậu cũng nói là nó tức giận, lỡ như lời nó nói chính là thật thì sao?”

Vu Mã Bác lắc đầu, lâm vào trầm tư: “Không giống, tuy rằng nói trong mộng có thể sẽ bị đối phương ảnh hưởng, nhưng mình không cảm thấy nó xấu, mình có thể nhận ra nó đang tức giận, cảm giác rất lạnh, nhưng nó không có ý định giận chó đánh mèo nào hết, mình cảm thấy nó cho người ta một loại cảm giác còn tốt hơn Cố Hiên.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu có chút không xác định nhìn về phía thau đồng.

Nghĩ nghĩ, cậu xốc chăn lên đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, chắp tay trước ngực lạy lạy, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi bộc tuệch, nói sai rồi, hữu quái chớ trách, ngài đừng chấp nhặt với tôi, chuyện lần này không cần ngài giúp đâu, cái giá phải trả là quá lớn, thứ cho chúng tôi cự tuyệt.”

Nằm trở lại trên giường, Vu Mã Bác vẫn chưa từ bỏ ý định: “Mình thật sự cảm thấy nó là vật tốt.”

Đồng Tiểu Tùng nhàn nhạt nói: “Vậy tặng cho cậu?”

Vu Mã Bác: “…… Vẫn là thôi đi, ngủ đi.”