Chương 39: Thoát khỏi

Đồng Tiểu Tùng đẩy mạnh bộ xương trước mặt ra, như đẩy đi một cái kệ với thanh thép vặn vẹo.

Cậu đã không còn sức lực, lá phổi như muốn nổ tung.

Nhược điểm thể lực không đủ biểu hiện đặc biệt rõ ràng vào lúc này, khoảng cách giữa cậu và người công nhân phía trước càng kéo càng lớn.

Đêm nay có thể cậu phải bị giữ lại nơi này, cậu thực xin lỗi chị mình.

Cậu cho rằng bản thân sẽ khóc, nhưng không có.

Ngoại trừ áy náy ra, trong lòng cậu không có cảm giác suy sụp và khó chịu như trước kia.

Xương người giương nanh múa vuốt trước mặt dường như không còn làm cậu cảm thấy sợ hãi, ngoại trừ áy náy với chị gái ra, thì đó chính là vô cùng bình tĩnh.

Cậu nhìn thấy Vu Mã Bác ở phía trước đã vác mèo đen trèo lên thành giếng, giờ khắc này trong lòng cậu sinh ra vui vẻ cùng hy vọng trước nay chưa từng có.

Vào thời điểm cậu sắp thất thủ mà bạn cùng phòng trốn thoát được, Đồng Tiểu Tùng cảm thấy tự hào kiêu ngạo, còn muốn kích động hơn cả việc mình chạy thoát được.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.

Nhưng hiện giờ cậu lại cảm thấy hành động túm người đẩy về phía trước vừa rồi của mình là quyết định đúng đắn nhất mà cậu đã làm từ khi sinh ra đến nay.

Họ xứng đáng sống sót hơn cậu, họ sẽ tạo ra nhiều điều tuyệt vời và giá trị hơn cậu.

Trên mặt Đồng Tiểu Tùng hiện lên một nụ cười rạng rỡ mà ngay cả chính cậu cũng không ý thức được, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Văn Đông và Kha Lâm đưa người công nhân lên thành giếng, sau đó bọn họ quay đầu lại nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng gần như bị tầng tầng xương người bao phủ, có thể nhìn thấy vẻ mặt của Đồng Tiểu Tùng qua kẽ hở.

Điều này làm cho đôi mắt của Văn Đông và Kha Lâm lập tức đỏ lên, bọn họ cố gắng dùng sức đẩy xương người ra, nhưng những bộ xương người đó giống như đầm lầy dính người, túm lôi bọn họ, muốn kéo họ vào bên trong một lần nữa.

Đồng Tiểu Tùng hét to: “Đừng để ý đến mình! Chạy mau! Không sao đâu! Mình không sao! Các cậu chạy mau! Các cậu đi ra ngoài thì mình cũng sẽ ra ngoài!”

Văn Đông bình thường luôn lý trí văn nhã tê tâm liệt phế hét lên một tiếng: “Đồng Tiểu Tùng! Cậu mẹ nó lăn ra đây cho mình! Loại gà yếu như cậu tỏ ra anh hùng cái gì!”

Mà lúc này, Vu Mã Bác đi mà quay lại, từ trên thành giếng nhảy xuống.

Sau khi đi xuống, y bế Kha Lâm lên, nói: “Mau đi lên! Sức mình lớn nhất, để mình bọc hậu! Đồng Tiểu Tùng giao cho mình và Đông Tử đi!”

Kha Lâm đỏ mắt cắn răng oán hận nhìn Đồng Tiểu Tùng đang dần dần bị những bộ xương chặn cản bao phủ, vào giờ phút này y nhớ lại lực đẩy y lúc trước mạnh mẽ đến mức nào.

Đó là chuẩn bị hy sinh bản thân, sinh mệnh bộc phát ra tiềm lực cuối cùng.

Nước mắt y chảy xuống, hét lên: “Đồng Tiểu Tùng! Nếu cậu không ra ngoài! Mình liền tự sát tới tìm cậu! Nhà mình còn có cha mẹ, cậu đừng ép mình bất hiếu!”

Hét xong, y biết việc mình ở lại không có ý nghĩa gì ngoài việc gây thêm rắc rối, y nghẹn ngào khóc leo lên trên.

Vu Mã Bác nói với Văn Đông: “Cậu ở đây chờ mình, Đồng Tiểu Tùng đi ra cậu đưa cậu ấy lên, sau đó cậu đi lên, mình ở phía sau khẳng định có thể theo kịp ngay!”

Nói rồi, Vu Mã Bác nhào về phía những bộ xương người đó.

Như gã liều mạng du đãng trong mớ bùn tại đầm lầy, y gần như bị xương người kéo vào, dần dần chìm xuống, càng thêm tự thân khó bảo toàn.

Y duỗi dài cánh tay, hét to: “Đồng Tiểu Tùng! Bắt lấy tay mình! Đồng Tiểu Tùng!”

Đồng Tiểu Tùng nhìn không thấy tay Vu Mã Bác, tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị chặn lại, đôi tay cậu xuyên qua xương người liều mạng vung vẩy, nôn nóng la lên: “Đi đi! Các cậu đi đi! Đừng để ý đến mình đi mau đi!”

Đúng lúc này, cách một tiếng.

Những bộ xương người này đột nhiên vỡ ra một phần.

Tay Đồng Tiểu Tùng chạm vào một bàn tay to ấm áp, đó là cánh tay Vu Mã Bác đang cực lực duỗi dài ra.

Vu Mã Bác bắt lấy Đồng Tiểu Tùng, dùng sức kéo về phía trước, Đồng Tiểu Tùng không hề trở ngại lập tức đi tới trước mặt y.

Lại cách một tiếng, xương người phía sau Vu Mã Bác vỡ vụn, lộ ra Văn Đông với vẻ mặt kinh ngạc.

***

Bọn họ vô cùng thuận lợi chạy ra tới miệng giếng, Vu Mã Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, cả kinh nói: “Mau nhìn trên tường!”

Ba người đồng thời nhìn về phía bức tường phía sau, chỉ thấy trên tường có một bóng màu đen, dưới chân nó kéo ra vài đường màu đen, cản trở những bộ xương người kia.

Hai thế lực siêu tự nhiên đang chiến đấu, bóng đen rõ ràng là số ít không địch lại số đông.

Những bộ xương người đó dần dần tro tàn lại cháy, càng nhiều xương người tụ tập xung quanh bức tường, như thể muốn xé nát bóng đen kia ra.

Văn Đông kinh hãi nói: “Mặc kệ đó là cái gì, chúng ta mau đi thôi!”

Vu Mã Bác lấy lại tinh thần, y cùng Văn Đông nâng Đồng Tiểu Tùng lên, nói: “Cậu lên trước đi! Mau!”

Lúc này lại làm liền sẽ chậm trễ chuyện, Đồng Tiểu Tùng nhìn thoáng qua lần cuối bóng đen trên vách tường, trong lòng hiện lên một tia lo lắng kỳ dị.

Nhưng phía sau cậu còn có Vu Mã Bác và Văn Đông, chạy thoát là chuyện cấp bách.

Cậu dùng hết sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên trên.

Văn Đông và Vu Mã Bác theo sát phía sau.

Ngay khi Đồng Tiểu Tùng sắp bò ra được, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua thành giếng, bóng đen dường như giúp bọn họ đối kháng với xương người cũng đã thoát ra ngoài.

Vu Mã Bác ở phía dưới cùng kinh hô một tiếng: “Nhanh lên! Xương người leo lên rồi!”

Đồng Tiểu Tùng bị một tiếng này hô đến nóng vội, còn chưa kịp phản ứng, miệng giếng đã vói vào bốn cánh tay, kéo cậu lên.

Nằm xoài trên mặt đất liều mạng thở dốc, cậu nhìn thấy người kéo cậu lên chính là Kha Lâm cùng người công nhân kia.

Ngay sau đó cả hai cũng kéo Văn Đông lên, cuối cùng chính là Vu Mã Bác.

Trong khoảnh khắc tất cả cùng đi lên, chỉ nghe ầm một tiếng.

Miệng giếng đổ sập xuống dưới, rồi biến mất trong tích tắc.

Mặt đất đầy cỏ dại như thể chưa bao giờ tồn tại một cái giếng như vậy.

***

Được cứu rồi……

Đây là suy nghĩ trong lòng của mọi người, bọn họ nằm xoài tại chỗ, nhất thời không nói chuyện, chỉ có tiếng thở đóc sống sót sau tai nạn.

Cuối cùng phá vỡ sự im lặng là một tiếng mèo kêu.

Chỉ thấy con mèo đen kia khẽ khàng kêu một tiếng, đi tới bên cạnh Vu Mã Bác, nhẹ nhàng dụi đầu vào Vu Mã Bác.

Vu Mã Bác ôm mèo đen vào lòng, cười một tiếng: “Ha ha, cứu được ba người, có lời, quá có lời rồi, đúng rồi…… tên khốn Cố Hiên kia đâu?”

Cố Hiên bước ra từ chỗ tối, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, y âm trầm cười lạnh: “Bắt đầu rồi, bắt đầu một lần nữa rồi, sau này các người sẽ đến cầu tôi……”

Sau khi nói những lời không rõ nghĩa đó, Cố Hiên vui vẻ xoay người rời đi.

Vu Mã Bác mắt trợn trắng, vô lực nói: “Mẹ nó, sao mình lại có cảm giác bị anh ta nguyền rủa thế?”

Kha Lâm: “Không nói gạt cậu, mình cũng có cảm giác này.”

Người công nhân kia vẻ mặt như đưa đám hỏi: “Bạn học kia của các cậu có ý gì?”

Văn Đông thở dài: “Anh ta có bệnh, đừng để ý đến anh ta, được rồi, sau khi trở về vái lạy giải trừ xui xẻo đi, chúng tôi cũng phải về đây.”

Đồng Tiểu Tùng nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Cố Hiên, càng thêm cảm thấy đây không phải là Cố Hiên đã giúp cậu làm việc nhà.

Thậm chí cẩn thận nhớ lại, cậu cảm thấy Cố Hiên đưa cho cậu cái thau đồng không phải là người mới vừa rời đi này.

Văn Đông: “Chúng ta trèo tường ra ngoài trường học tìm quán ăn chút đồ nóng đi, mình mời khách, không ăn đồ nóng mình không cảm thấy bản thân sống lại, đúng rồi…… Làm thế nào các cậu tìm được bọn mình? Chuyện mèo đen là thế nào?”

Đồng Tiểu Tùng lấy lại tinh thần, ngừng suy nghĩ lung tung, vỗ vỗ quần, đứng dậy kiểm tra chỗ quần áo bị hỏng.

Vu Mã Bác ôm mèo đen đứng dậy, cười khổ nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ cái đêm mà các cậu biến mất……”

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, khi đi đến bức tường của trường học, câu chuyện đã được kể gần xong.

Văn Đông nhíu mày nói: “Cố Hiên thật con mẹ nó…… Tại sao lại cảm thấy việc này còn chưa xong thế này?”

Vu Mã Bác suy sụp mắng câu thô tục: “Tha cho mình đi.”

Mấy người đứng bên tường, Kha Lâm nhảy qua trước, Vu Mã Bác ngồi xổm xuống: “Nào Đồng Tiểu Tùng, cậu giẫm vào mình rồi lên.”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Mình cũng có thể tự bò lên được, chỉ là hơi chậm chút.”

Vu Mã Bác: “Đừng khách khí! Đây đều là quá mệnh giao tình, chỉ bằng trước đó cậu đẩy bọn mình để bọn mình chạy trước kia, chỉ cần cậu yêu cầu, mình tùy thời chờ lệnh.”

Đồng Tiểu Tùng đỏ mặt, có chút vô thố nói: “Không, không vĩ đại như vậy đâu, mình chỉ là chạy trốn chậm……”

Văn Đông thở dài, đỡ Đồng Tiểu Tùng, có chút cứng rắn để Đồng Tiểu Tùng dẫm lên lưng Vu Mã Bác, hai người tự tay đưa Đồng Tiểu Tùng lên tường vây.

Sau đó Vu Mã Bác cùng Văn Đông gọn gàng leo lên tường trèo qua.

Ba người ở dưới ngửa đầu nhìn Đồng Tiểu Tùng ngồi trên tường, Vu Mã Bác nói: “Nhảy xuống đi, bọn mình sẽ đỡ cậu.”

Gió thổi qua, Đồng Tiểu Tùng ngây người nhìn ba người phía dưới, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác cảm động.

Trước đó vào thời điểm suýt chết cậu không khóc, hiện tại lại đỏ mắt.

Cậu mím môi, không muốn khóc vào thời điểm này, cậu hít hít mũi, nín thở lao xuống dưới, kêu to: “Tự mình cũng có thể đi xuống! Không thành vấn đề!”

Nói rồi, cậu học theo bộ dáng của ba người kia thả người nhảy xuống.

Lúc cậu vừa đáp xuống đất, thân thể theo quán tính làm cậu không đứng vững, nhào về phía trước.

Ba người còn lại ba chân bốn cẳng tới đỡ, mà Đồng Tiểu Tùng thì đứng vững vào phút chót.

Vu Mã Bác khoa trương nói: “Cậu suýt chút nữa dọa chết mình rồi, hóa ra thực sự có chút tài năng.”

Đồng Tiểu Tùng có chút kinh ngạc nhìn cánh tay mình, vừa rồi lúc sắp ngã, cậu cảm thấy có người đỡ mình.

Nhưng…… rõ ràng là không có ai.

Không hiểu vì sao, trong đầu cậu hiện lên bóng đen trước đó.

Nhìn xung quanh, nơi này nguồn sáng rất ít.

Cho dù bóng đen tồn tại, ẩn trong bóng tối, có lẽ cũng không nhìn ra được.