Chương 43: Đã từng chơi trò chơi quỷ

Ngày hôm sau, Vu Mã Bác tỉnh dậy từ giấc ngủ, ngáp một cái thật dài, đối mặt với ánh mắt lo lắng của ba người còn lại, y lẩm bẩm: “Mình còn chưa tỉnh ngủ, các cậu ai xin phép hộ mình được không? Mình ngủ tiếp một buổi sáng.”

“Cậu thật sự không sao chứ?” Đồng Tiểu Tùng lo lắng hỏi.

Bộ dáng hiện tại của Vu Mã Bác nhìn qua trông như thể đã liên tục không ngủ ba ngày, với quầng thâm dưới mắt trông y mệt mỏi đến cực điểm.

“Không có chuyện gì, chỉ là có chút buồn ngủ.” Vu Mã Bác duỗi người: “Cũng không phải không thể kiên trì.”

Văn Đông: “…… Cậu mau ngủ đi, mình đi xin phép cho cậu.”

***

Nghỉ ngơi cả buổi sáng, trạng thái của Vu Mã Bác mới tốt hơn một chút, vẫn là dáng vẻ mệt nhọc quá độ, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại phạm trù bình thường.

Vu Mã Bác và Đồng Tiểu Tùng cùng đi tìm Cố Hiên.

Cố Hiên sững sờ nhìn dáng vẻ của Vu Mã Bác, buồn bực nói: “Sao trông cậu như bị hút sinh hồn khí thế?”

Đồng Tiểu Tùng kinh ngạc hỏi: “Sinh hồn khí?”

Cố Hiên: “Sinh hồn là linh hồn của người sống, rất quý giá, nếu mất ít, chỉ cần dưỡng sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu bị mất quá nhiều, sẽ giảm thọ đoản mệnh.”

Đồng Tiểu Tùng nhìn về phía Vu Mã Bác với ánh mắt lo lắng.

Vu Mã Bác: “Không sao đâu, tối hôm qua không phải đã nói, dưỡng một chút là được.”

“Tối hôm qua?” Cố Hiên nheo mắt đánh giá hai người: “Các cậu làm gì? Tại sao cậu ta lại bị hút sinh hồn khí?”

Vu Mã Bác tức giận nói: “Tối hôm qua triệu hoán Bút Tiên, muốn hỏi Bút Tiên có nên tin anh không, kết quả Bút Tiên không đến, tôi ngủ một giấc liền thế này.”

Đồng Tiểu Tùng:…… Có vẻ như không có nhiều khác biệt với sự thật.

Vẻ mặt Cố Hiên phẫn nộ: “Ai cho các cậu hỏi Bút Tiên! Các cậu không thể xằng bậy! Bằng không các cậu có chết cũng đừng trách tôi không nhắc nhở! Muốn sống phải nghe lời tôi! Biết chưa!”

Tính tình Vu Mã Bác cũng nóng nảy, nghe vậy cười nhạo: “Nghe anh? Dựa vào cái gì? Chuyện này từ đầu đến cuối rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Ha?”

Cố Hiên nghiến răng, ánh mắt phẫn nộ đối diện với Vu Mã Bác.

Cả hai giống như hai con trâu chọi, Đồng Tiểu Tùng nhìn mà nóng vội, sợ hai người động thủ.

Cuối cùng Cố Hiên nén giận, dời mắt đi trước, mở miệng nói: “Thật ra tôi cũng là người bị hại……”

“Ồ?” Vu Mã Bác bị một cú chuyển biến bất ngờ này làm kinh ngạc.

Đồng Tiểu Tùng cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Cố Hiên nhìn quanh không thấy ai, lúc này mới nói: “Thực ra hai năm trước tôi cũng đã từng chơi trò chơi quỷ, nhưng lúc đó tôi không biết dãy trường cũ là một nơi tà khí như vậy, các bạn học chơi trò chơi quỷ cùng tôi lần lượt tử vong ly kỳ, lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, tìm kiếm khắp nơi để tìm ra biện pháp giải quyết, sau đó ở Thái Lan tôi cầu được một biện pháp làm mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Gần đây không biết tại sao, những vong hồn kia lại quay trở lại, thật ra tôi không có ác ý với các cậu, tôi chỉ hy vọng giống như trước, để chuyện này hoàn toàn kết thúc, tôi cần các cậu giúp đỡ, làm ơn……”

Cố Hiên nói rất chân thành, nhưng Đồng Tiểu Tùng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Giống như Vu Mã Bác nói đêm qua bọn họ cầu Bút Tiên vậy.

Tuy rằng không phải sự thật, nhưng không khác sự thật là bao.

Cậu cảm thấy Cố Hiên cũng là như thế, nói hẳn là thật, nhưng lại là sự thật không được đầy đủ.

Vu Mã Bác học theo bộ dáng Cố Hiên nheo mắt lại, hỏi một cách khıêυ khí©h: “Vậy nếu chúng tôi không giúp thì sao?”

Cố Hiên xùy một tiếng, gỡ xuống chiếc mặt nạ dối trá duy trì chưa đến hai phút, trong mắt đầy ác ý: “Các cậu đã không tính là giúp tôi nữa rồi, bởi vì các cậu cũng đã chơi trò chơi quỷ, đã bắt đầu rồi thì không dừng lại được nữa, cho dù hôm nay các cậu không đến tìm tôi, vài ngày nữa xảy ra chuyện tà môn khác cũng sẽ đến tìm tôi, nếu các cậu kiên trì chờ chết, vậy tôi nói cho các cậu biết, sau khi các cậu chết đi, còn sẽ liên lụy đến người thân có cùng huyết thống, các cậu muốn liên lụy đến chính người thân của mình bị hại sao?”

Đồng Tiểu Tùng cùng Vu Mã Bác trợn tròn mắt.

***

Hai năm trước……

Dãy trường cũ năm ba ban bốn.

Dưới ánh nến mờ ảo, Cố Hiên cùng hai người bạn học khác tay cầm một cây bút, thì thầm.

“Bút Tiên Bút Tiên chờ ngài đến, Bút Tiên Bút Tiên chờ ngài đến……”

Ánh nến chợt lóe, nhưng cây bút trên tay cả ba không hề động đậy.

“Aiz, lại thất bại.”

“Cứ thất bại mãi, trên đời này thật ra không có quỷ đi.”

Cố Hiên ném bút, bực bội nói: “Ngày mai đi nhà xác trong thành phố qua đêm, các cậu có dám đi không?”

Hai người bạn học đồng thanh đáp: “Ai mà không dám!”

Vừa dứt lời, ánh nến lóe lên.

Ánh mắt ba người theo bản năng nhìn về phía bàn, chỉ thấy cây bút ném trên bàn giật giật, chậm rãi dựng đứng lên, lại như có mấy thế lực đang tranh đoạt, run rẩy dữ dội.

Cố Hiên trừng to hai mắt, cực độ vui sướиɠ hạ giọng kích động nói: “Mau! Chụp ảnh đi! Nếu có thể chụp được cảnh tượng thần quái, chúng ta nhất định sẽ trở nên nổi tiếng!”

Bạn học duy nhất có điện thoại di động vội vàng móc điện thoại ra, mở cameras nhắm ngay mặt bàn.

Cậu ta lắc di động vài cái, nói: “Không được, bị mờ……”

“Mẹ nó!” Cố Hiên chộp lấy điện thoại của đối phương, nhắm ngay mặt bàn.

Nhưng như đối phương nói vậy, trên màn hình đầy hoa văn sặc sỡ, căn bản không chụp được hình ảnh cây bút trên bàn đang điên cuồng chuyển động.

Dưới tình thế cấp bách, Cố Hiên càng lúc càng tiến lại gần, đúng lúc này, cây bút đột nhiên bay lên, đâm về phía Cố Hiên nhanh như một mũi tên.

Cố Hiên phản ứng nhanh, lập tức thẳng người dậy tránh đi, dưới sự kinh hãi, y theo bản năng túm lấy A Kiệt ở bên cạnh, A Kiệt loạng choạng ngã xuống cạnh mép bàn, cây bút kia liền cắm vào hốc mắt A Kiệt.

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp dãy trường cũ.

Cố Hiên trợn tròn mắt.

A Kiệt nằm trên mặt đất thống khổ lăn lộn rêи ɾỉ, người còn lại bị dọa đến choáng váng.

Cố Hiên nôn nóng tiến lên, nóng nảy quát: “Vì sao không động! Vì sao cây bút này không động! Nếu có thể chụp được, tao có thể kiếm được rất nhiều tiền! Tao sẽ có thể mua được đôi giày tám ngàn tệ kia! Vì sao không động!”

Tiểu Hải đã bị dọa ngốc lại bị biểu hiện điên khùng của Cố Hiên kí©h thí©ɧ đến mức hoàn hồn.

Cậu ta run rẩy nói: “Cố, Cố Hiên, chúng ta phải gọi người tới, cậu ấy, cậu ấy bị thương……”

“Gọi người cái gì! Mày không nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra hiện tượng thần quái sao!” Cố Hiên kích động hét lên với đối phương: “Suýt nữa chúng ta đã thành công! Chúng mày không muốn nổi tiếng sao! Không muốn có tiền sao!”

A Kiệt thống khổ giãy giụa: “Đau quá! A! Mình muốn đi bệnh viện! Xin các cậu mau đưa mình đến bệnh viện đi!” Cậu ta kêu khóc: “Cầu xin các cậu, cầu xin các cậu……”

Cố Hiên nhìn máu tươi đầy đất, có chút khẩn trương nuốt nước miếng, lại khuyên nhủ: “Cậu rút bút ra đi, rút ra có lẽ nó lại động đậy nữa đấy? Hơn nữa bây giờ trên bút có máu, hiệu quả chụp ra sẽ càng tốt hơn……”

“Cậu điên rồi! Cậu điên rồi!” A Kiệt với cây bút cắm trong hốc mắt hoảng sợ khóc thút thít bò dậy, muốn rời khỏi tên điên Cố Hiên này.

Cố Hiên run rẩy do dự, cuối cùng trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, y kéo người trở về, lớn tiếng nói: “Để mình rút bút ra! Sau đó sẽ đưa cậu đến bệnh viện!”

Nói xong, dưới ánh mắt kinh khủng của hai người kia, y rút cây bút ra.

Máu tươi cùng chất lỏng không biết tên bắn ra ngoài, Cố Hiên nheo mắt lại, khóe miệng đè xuống vẻ âm ngoan, mang theo sự điên cuồng và tàn nhẫn.

“A ——!”

Một tiếng hét thảm thiết không giống người lại vang lên.

Tiểu Hải hoảng sợ nói: “Cậu điên rồi, Cố Hiên cậu điên rồi……”

Cố Hiên không quan tâm, y ném lại cây bút lên bàn, cầm di động nhắm ngay cây bút kia, trong miệng lẩm bẩm: “Bút Tiên Bút Tiên chờ ngài đến, Bút Tiên Bút Tiên chờ ngài đến……”

A Kiệt cầu xin túm chặt tay áo Tiểu Hải.

Tiểu Hải định thần lại, vội đỡ A Kiệt, cảnh giác trừng mắt nhìn Cố Hiên, hai người chật vật dìu nhau rời đi.

Khi Cố Hiên thất vọng buông điện thoại xuống, trong dãy trường cũ chỉ còn lại một mình y.

Qua hai ngày, Cố Hiên lại tìm đến hai người kia, muốn tiến hành trò chơi quỷ tiếp theo.

A Kiệt cùng Tiểu Hải cảm thấy Cố Hiên hoàn toàn điên rồi, vì tiền và danh tiếng thật sự ngay cả mạng cũng từ bỏ.

Bọn họ hoàn toàn tuyệt giao với Cố Hiên.

Nhưng mọi thứ diễn ra không như ý muốn, một ngày sau, A Kiệt chết.

Cậu ta dùng tay không móc hai tròng mắt của mình xuống, nắm lấy trong đôi tay.

Khi được tìm thấy, cả người bày thành hình chữ đại (大), cứng ngắc nằm thẳng đơ trên giường bệnh.

Tử tướng quỷ dị, vậy mà lại là tự sát.

Tiểu Hải hoảng hốt, cậu ta đi tìm Cố Hiên, cảm thấy là do Bút Tiên không chịu buông tha bọn họ.

Đêm hôm đó, Cố Hiên và Tiểu Hải một lần nữa triệu hoán Bút Tiên ở khu trường cũ.

Lần này cây bút không hề nhúc nhích.

Ngày hôm sau, cả người Tiểu Hải dính đầy axit, chết trên giường trong ký túc xá, toàn thân như muốn tan chảy.

Cuối cùng Cố Hiên cũng hoảng sợ, y giả vờ như không có chuyện gì, giấu nhẹm mọi chuyện, đồng thời tìm hai người khác cũng cảm thấy hứng thú với hiện tượng thần quái một lần nữa triệu hoán Bút Tiên.

Dần dần, y phát hiện ra quy luật trong trò chơi quỷ.

Giống như một bánh xe mất khống chế, y không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục trò chơi quỷ, để những người đó trở thành bàn đạp của y, dùng cái chết của họ để kéo dài sinh mạng của bản thân.

Y sống dưới ánh mặt trời, nhưng dường như không bao giờ có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi vô hình và tử vong.

Cố Hiên điên cuồng tìm mọi cách để có thể sống sót.

Công phu không phụ lòng người, trong lúc vô tình y tiếp xúc với tà thuật Thái Lan, cuối cùng phát hiện ra hy vọng sống.

Vào thời điểm đó, y đã hại chết tám người……