Chương 9: Điếu quỷ

Đồng Tiểu Tùng dùng giọng nói sợ hãi đến run rẩy đứt quãng kể lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua.

“Em, em rất sợ, vì sao, vì sao lại xảy ra chuyện như thế này……”

Trịnh Chí Lập cau chặt mày, đứng dậy nói: “Thực xin lỗi Đồng Tiểu Tùng, em có thể dẫn chúng tôi đi xem được không? Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, chúng tôi sẽ bảo vệ em.”

“Được……” Đồng Tiểu Tùng đứng lên, run như cầy sấy, suýt chút nữa không cầm được cốc nước trong tay.

Trịnh Chí Lập cởϊ áσ khoác đồng phục cảnh sát, muốn phủ thêm cho Đồng Tiểu Tùng.

Mới vừa đưa tay ra, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngón tay, rụt tay lại, phát hiện trên ngón tay có một vết thương rất nhỏ, thấy không rõ miệng vết thương, trông như bị quẹt qua vật gì đó.

Anh ta không để ý, đưa tay ra lần nữa, Đồng Tiểu Tùng phát hiện động tác của anh ta lại né tránh.

Đồng Tiểu Tùng nức nở nói: “Cảm ơn, không cần, em có khăn.”

Cậu đặt cốc nước xuống, cầm chiếc khăn trên tay càng chặt hơn.

Áo khoác của người xa lạ chẳng những không làm cho cậu thả lỏng, ngược lại sẽ làm cậu khẩn trương.

Cậu thà rằng bị lạnh một chút, còn hơn bị bao phủ trong hơi thở xa lạ, mặt mày tái nhợt cậu hít hít mũi: “Chúng ta đi thôi……”

***

Dãy phòng học cũ có chút hẻo lánh, bình thường sẽ không có ai tới đây, hơn nữa vị trí mà Triệu Sơn Dịch nhảy lầu vừa vặn là phía Nam, bị tường che khuất.

Nếu không phải Đồng Tiểu Tùng nói, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có ai phát hiện nơi này còn có một thi thể chết vì nhảy lầu.

Đồng Tiểu Tùng dẫn đường, theo sau là một đám pháp y cảnh sát và nhiều lãnh đạo trong trường.

Hùng hổ đi tới.

Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Sơn Dịch một lần nữa, Đồng Tiểu Tùng vẫn không kìm được run rẩy vì sợ hãi.

Trải qua một đêm gió thổi, máu thịt lộ ra bên ngoài đã hơi khô cạn.

Nó giống như nguyên liệu trên tấm vải tranh sơn dầu cũ, mang theo tử khí nặng nề.

Cảnh sát chạy đến phong tỏa hiện trường, bác sĩ pháp y vào cuộc.

Ánh mắt hiệu trưởng biến thành màu đen, lảo đảo ngay tại chỗ, được chủ nhiệm bên cạnh đỡ lấy.

Trịnh Chí Lập ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của dãy phòng học cũ, lại nhìn nhìn thi thể trước mặt.

Sau một hồi sững sờ, anh ta nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng, thấp giọng hỏi: “Em nói…… tối hôm qua còn một học sinh khác nữa phải không? Cậu ta ở đâu?”

Đồng Tiểu Tùng cắn môi, trên khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt, cậu điên cuồng lắc đầu: “Không, không biết, em không biết……”

Trịnh Chí Lập nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Tùng một lúc rồi hỏi: “Em có thể dẫn chúng tôi đến lớp học tối qua các em chơi trò chơi được không?”

“Được……” Đồng Tiểu Tùng gật đầu, lảo đảo xoay người, kiên cường đi vào bên trong khu trường học cũ.

Đi đến cửa phòng lớp bốn năm ba, cửa lớp là đóng.

Đồng Tiểu Tùng vừa muốn đưa tay ra, Trịnh Chí Lập lại nói: “Từ từ! Để tôi mở!”

Trịnh Chí Lập móc găng tay từ trong túi ra, nhanh chóng đeo vào rồi gọi cảnh sát phía sau đến chụp ảnh trước, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa ra.

Cảnh tượng bên trong cánh cửa làm Trịnh Chí Lập khϊếp sợ trợn to hai mắt.

Trong phòng rất tối, Đồng Tiểu Tùng chớp chớp mắt mới thích ứng được.

Không giống như đêm qua, hình như có thứ gì đó đang treo lơ lửng giữa không trung.

Trịnh Chí Lập hô to: “Mau xuống dưới gọi người, trên này cũng có người chết, cho người lên phong tỏa hiện trường!”

Cuối cùng Đồng Tiểu Tùng cũng thấy rõ, đó là sợi dây thừng treo trên chiếc quạt trần kiểu cũ, giống hệt sợi dây thừng trói chặt cậu đêm đó.

Một người quen treo cổ bên dưới như một con búp bê cầu nắng —— Thôi Kiến.

Thôi Kiến sắc mặt xanh tím, lưỡi thè ra thật dài, cậu chưa bao giờ biết, lưỡi người lại có thể dài đến vậy.

Quỷ dị chính là khóe miệng Thôi Kiến lại nhếch lên, không, chính xác mà nói là treo lên.

Như thể có hai sợi dây kéo khóe miệng của y lên vậy, quỷ dị lại đáng sợ.

Đôi mắt của Thôi Kiến cũng trừng thật lớn, đầy sợ hãi cùng tử khí.

Chân tay rũ xuống như vật chết, vùng da lộ ra ngoài cũng là màu xanh tím.

Dưới chân Thôi Kiến là cái bàn bọn họ sử dụng lúc chơi trò chơi quỷ.

Tờ giấy có cái xiên to đặt trên bàn đêm qua lại không thấy đâu, chỉ còn lại hai vũng sáp đã cháy hết.

Trịnh Chí Lập không thể khống chế chất vấn Đồng Tiểu Tùng: "Em xác định tối hôm qua chỉ có bốn người các em!?”

“Em, em không biết!” Đồng Tiểu Tùng lớn tiếng khóc: “Em không biết, em không biết bọn họ có gọi người khác hay không, tối qua sau khi em bị đối xử như thế liền bỏ chạy, chạy xuống dưới thì Triệu Sơn Dịch liền rơi xuống, em không biết……”

Trịnh Chí Lập bình tĩnh lại, không bức bách Đồng Tiểu Tùng nữa, xoay người chỉ thị: “Kiểm tra máy giám sát, kiểm tra tất cả máy giám sát trong trường học trong vòng hai ngày này, không được để lọt bất kỳ góc chết nào.”

“Đã biết, sếp.” Một cảnh sát đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Viên cảnh sát đeo găng tay thu thập chứng cứ ngẩng đầu nhìn nhìn, thở dài: “Trong tòa nhà này hẳn là không có máy giám sát, rất khó để biết trong tòa nhà đã xảy ra chuyện gì.”

“Bên trong xảy ra chuyện gì không quan trọng, dù sao cũng phải có người đi vào hoặc đi ra, thẩm vấn sẽ biết ngay.” Trịnh Chí Lập đột nhiên nghĩ đến hình ảnh quỷ dị mà anh ta nhìn thấy trong camera giám sát ở phòng nước lúc trước, lông mày lại nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải lại tự sát đấy chứ? Thật gặp quỷ?”

Đồng Tiểu Tùng đứng bên cạnh nghe thấy rõ ràng, cậu bất giác run lên, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Đêm qua hình như hồi lâu đã không còn vang lên tiếng ho, chẳng lẽ là thực sự là có người thứ năm tồn tại sao?

Trịnh Chí Lập đi vòng vòng tại chỗ, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tình huống gì có thể khiến ba học sinh đột nhiên tự sát.

Anh ta đành phải nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng lần nữa, hỏi: “Em xác định không bỏ quên điều gì chứ? Hoặc một cái gì đó khác nên cho tôi biết?”

Đồng Tiểu Tùng run rẩy môi: “Có thể…… là, tối hôm qua, tối hôm qua thật sự gọi được quỷ rồi không?”

“Ha, ha ha……” Trịnh Chí Lập tức giận cười, anh ta xoa xoa đầu tóc Đồng Tiểu Tùng: “Đừng suy nghĩ lung tung, trên đời này làm gì có quỷ, chỉ có người lẩn trốn mà em không nhìn thấy thôi.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng cũng cảm thấy đúng là như thế, cậu gật gật đầu, ngước mắt nhìn vào trong phòng.

Thôi Kiến đã được thả xuống, thân thể thẳng đơ như tấm ván gỗ.

Trong đầu cậu vẫn còn nhớ tới dáng vẻ Thôi Kiến bộc phát sức mạnh như thế nào khi đánh cậu, Thôi Kiến trước mặt, giống như một hình nộm, chỉ có toàn quỷ dị và xa cách, không hề có cảm giác chân thật.

Hình ảnh trước mặt bị chặn lại, ngẩng đầu nhìn lại, là Trịnh Chí Lập trong bộ đồng phục cảnh sát.

Trịnh Chí Lập thần sắc có chút đồng tình: “Đừng nhìn, bây giờ không có cảm giác, chờ em lấy lại tinh thần sẽ sợ đấy.”

Đồng Tiểu Tùng run rẩy môi, cả người lạnh như băng, không cần lấy lại tinh thần, hiện tại cậu đã rất sợ rồi.

Nhưng càng sợ, cậu lại càng cảm thấy không chân thật, càng muốn đi xác nhận.

Rất nhanh, lãnh đạo nhà trường cũng chạy lên, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hiệu trưởng hít ngược một hơi khí lạnh, chưa kịp nói gì mắt trợn trắng ngã xuống.

Lãnh đạo còn lại cuống quít đi đỡ.

Trịnh Chí Lập thở dài: “Những người không liên quan đều tránh đi, xuống lầu chờ, đừng chỉ tập trung vào hiệu trưởng, ở đây còn một học sinh nữa, các ông không sợ buổi tối cậu ta luẩn quẩn trong lòng lại giống như ba người này……”

Lời còn chưa dứt, hiệu trưởng đã túm quần áo của chủ nhiệm bò lên, thận trọng nhìn Đồng Tiểu Tùng như thể đang nhìn cọng rơm cuối cùng sắp đè chết lạc đà vậy.

Đồng Tiểu Tùng lắc đầu, hít sâu vài cái, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào không thể khống chế: “Em, em không sao……”

Cậu chỉ rất sợ, lại không thể nói rõ sợ cái gì, chỉ biết sợ hơn bao giờ hết.

Trịnh Chí Lập: “Các ông tìm một bác sĩ tâm lý cho Đồng Tiểu Tùng, hướng dẫn một chút, sau đó đổi sang ký túc xá khác, đừng để xảy ra chuyện nữa.”

Hiệu trưởng vội đáp: “Được được……”