Chương 11: Nằm mơ

Tạ Tăn Chiêu nhíu mày: "Cái gì?" Anh bỗng nhiên hiểu ra cô nói gì, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Không phải tôi."

Ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυ vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra cảm xúc. "Cậu nghi ngờ tôi là người tố cáo với giáo viên sao?" Tạ Tân Chiêu hiểu ra, Tɧẩʍ ɖυ vì biểu hiện tối qua của anh mà hiểu lầm anh.

"Tôi nói không phải tôi thì cậu sẽ tin sao?" Đôi mắt anh đen nhánh, nhìn Tɧẩʍ ɖυ không chớp.

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu: "Tôi tin." "Thật sao?"

Tɧẩʍ ɖυ nhìn anh với ánh mắt "cậu kỳ lạ thật đó".

"Sao lại không tin?" Tạ Tân Chiêu cười: "Ừm."

Hai người cùng nhau xuống lầu, Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, sao cậu lại chờ tôi ở chỗ này." Tạ Tân Chiêu rũ mắt nhìn cô: "Tôi nghe nói cậu bị tố cáo." Bước chân của Tɧẩʍ ɖυ hơi khựng lại, giọng nói rất nhẹ: "Ngay cả cậu cũng biết."

Không biết cô đang suy nghĩ cái gì, trên mặt có chút ngơ ngẩn.

Trong lòng Tạ Tân Chiêu trầm xuống: "Sợ chú biết sao?" Tɧẩʍ ɖυ ngừng lại, lắc đầu. "Không sao đâu, sắp thi đại học rồi, ba tôi cũng không làm gì đâu." Tạ Tân Chiêu: "Nếu chú ấy không tin thì tôi có thể làm chứng."

Tɧẩʍ ɖυ hơi cong môi: "Ừ."

Chuyện khiến người ta lo lắng cũng không xảy ra, liên tiếp mấy ngày đều gió êm sóng lặng.

Thành tích thi đầu kì 2 được công bố, Tɧẩʍ ɖυ và Tạ Tân Chiêu thi rất ổn, cả hai đều đứng đầu lớp.

Lưu Nguyên Nguyên cũng phát huy ổn định, giữ vững vị trí giữa lớp.

Trường học dán bảng vàng danh dự lên mục thông báo. Tên của Tɧẩʍ ɖυ và Tạ Tân Chiêu đều có mặt. Thầy Vương hết lời khen ngợi Tɧẩʍ ɖυ, cũng không nhắc nửa chữ tới chuyện vừa rồi. Cùng với đó sự kiện tố cáo cũng có kết cục.

Thầy Vương gọi Tɧẩʍ ɖυ đến, nói nữ sinh tố cáo cô đã chủ động tìm thầy để giải thích mọi chuyện. Nữ sinh đó nói hôm ấy bản thân nhìn lầm, nhìn lầm nữ sinh khác vừa đi vừa đùa giỡn với Lộ Hàng là Tɧẩʍ ɖυ.

Tɧẩʍ ɖυ biết đây là hiểu lầm tai hại, nhất thời cũng không biết nên có cảm xúc gì. Thầy Vương trấn an cô vài câu rồi bảo cô về lớp học. Giữa trưa cùng ngày hôm đó, Tɧẩʍ ɖυ cùng Lưu Nguyên Nguyên đang trên đường về ký túc xá thì lại đυ.ng phải Lộ Hàng.

"Tɧẩʍ ɖυ." Tay Lộ Hàng đút trong túi quần, đứng ở ven đường nhẹ nhàng bâng quơ gọi lại hai người.

Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυ lạnh nhạt: "Có chuyện gì sao?" "Có chứ."

Lộ Hàng nghiêng đầu: "Chắc thầy giáo cậu đã nói với cậu rồi nhỉ?"

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu.

Lộ Hàng nói tiếp: "Thật ra người tố cáo..."

"Thích cậu đúng không?"

Lưu Nguyên Nguyên xen vào.

Lôi Hàng liếc mắt nhìn cô nàng một cái rồi cười nhạt: "Thông minh đấy."

Lưu Nguyên Nguyên khẽ trợn trắng mắt.

"Nhưng tôi không phải nói cái này."

Lộ Hàng dừng lại một chút: "Người mà nữ sinh kia nói chính là em họ của tôi."

Tɧẩʍ ɖυ nhẹ nhàng bâng quơ "à" một tiếng: "Chuyện này không cần giải thích với tôi."

Lộ Hàng cười khẽ: "Vốn dĩ tôi đã không có ấn tượng tốt, chẳng lẽ cái này cũng không được giải thích rõ ràng?"

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ dừng lại trên gương mặt tản mạn của Lộ Hàng.

Nghiêm túc trả lời: "Này với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau."

Lộ Hàng: "..."

Lưu Nguyên Nguyên rất phối hợp mà cười thành tiếng.

Thấy Lộ Hàng liếc mình, cô nàng vội che miệng: "Sorry!"

Trở lại ký túc xá, Tɧẩʍ ɖυ ngồi xuống giường nghỉ ngơi.

Lưu Nguyên Nguyên kéo ghế ngồi xuống trước giường Tɧẩʍ ɖυ, tò mò hỏi: "Đối với cậu mà nói thì thật sự không có gì khác nhau sao?"

Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu: "Không có."

"Tại sao?"

Tɧẩʍ ɖυ nhẹ giọng nói: "Mình không thích người đa tình."

Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày: "Nếu cậu ta nói lúc trước chỉ là chơi đùa, với cậu mới là nghiêm túc thì sao?"

Tɧẩʍ ɖυ giật mình sau đó cười khẽ: "Nếu một người vì theo đuổi cậu mà chối bỏ quá khứ, vậy những nữ sinh từng thật lòng thích cậu ấy tính là gì?"

Giọng nói của Tɧẩʍ ɖυ mờ mịt như sương mù.

"Cậu ta không nghiêm túc, nhưng những nữ sinh kia không giống cậu ta."

Lần đầu tiên Lưu Nguyên Nguyên nhận ra Tɧẩʍ ɖυ lạnh lùng vô tình cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Sau khi ngẩn ra một lúc lâu, cô nàng mới mở miệng: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Trên mặt Tɧẩʍ ɖυ xuất hiện một tia mờ mịt, lẩm bẩm thành tiếng: "Có lẽ mình đã từng thấy một nữ sinh như vậy..." Giọng nói nhẹ như gió.

Lưu Nguyên Nguyên thấy cô chìm vào suy nghĩ riêng của mình, cô nàng không hỏi thêm nữa. Mãi cho đến sau này cô nàng mới biết được...

Cô gái mà Tɧẩʍ ɖυ nói chính là mẹ của cô....