Chương 38: Nói dối

Tɧẩʍ ɖυ đứng trước bồn rửa tay, rửa tay lần thứ ba.

Thoa bọt xà phòng lên bàn tay, cẩn thận cho các đầu ngón tay và kẽ tay ngập trong bọt, sau rửa lại sạch sẽ.

Mái tóc dài của cô có hơi rối, mặt mày đỏ bừng lên, cổ cũng biến thành màu hồng nhạt. Đôi mắt vẫn bình thản như mọi ngày, khi rửa tình biểu tình và động tác lại nghiêm túc một cách lạ thường.

Tạ Tân Chiêu, người đã dọn dẹp xong từ lâu dựa đầu vào tường, hơi buồn cười nhìn cô.

"Được rồi, rửa nữa sẽ bị trầy da mất."

Tɧẩʍ ɖυ không ngừng xối nước vào tay, ngẩng đầu liếc Tạ Tân Chiêu một cái.

Đôi mắt trắng đen ướŧ áŧ trong veo, ánh mắt phức tạp, có e lệ, xấu hổ lẫn buồn bực tất cả đều hiện lên đôi mắt ấy.

Lòng Tạ Tân Chiêu ngứa ngáy, lại muốn hôn cô một cái.

Anh đi tới tắt vòi nước, lấy khăn lông kế bên lau tay cô.

Sau khi rửa tay được một lúc, da lòng bàn tay bị nhăn lại, có hơi nhợt nhạt.

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, tim lại đập mạnh liên hồi, không khí loãng đi.

Cảm giác cứng rắn ấy vẫn còn y nguyên, thậm chí trong không khí còn đọng lại hương vị nhàn nhạt.

Tɧẩʍ ɖυ thở ra một hơi, giơ tay đưa tới dưới lỗ mũi Tạ Tân Chiêu.

Đôi mắt mở hơi lớn, hỏi anh: "Vẫn còn mùi hả?"

Tạ Tân Chiêu theo bản năng nhíu mày, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi xà phòng rửa tay.

"Không có." Anh nói.

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, lúc này mới tha cho tay mình.

Màn lăn lộn qua đi, hai người lần nữa trở lại giường thì đã 12 giờ.

Tɧẩʍ ɖυ ngáp một cái: "Ngủ được chưa?"

"Được rồi." Tạ Tân Chiêu ôm lấy cô, hơi thở như có như không phả lên trán cô.

Nghe anh nói muốn ngủ, Tɧẩʍ ɖυ liền yên tâm.

Do đồng hồ sinh học nên cô rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Có lẽ là do lạ chỗ ngủ, Tɧẩʍ ɖυ ngủ không ngon lắm. Trong lúc ngủ luôn thấy tức ngực, không được thoải mái.

Moơ mơ màng màng, cô mở mắt ra muốn nhìn thử Tạ Tân Chiêu đã ngủ chưa.

Không ngờ vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt Tạ Tân Chiêu.

Cánh tay anh đặt trên eo mình, đôi mắt anh bình thản nhìn mình.

Ánh mắt chuyên chú không biết đang nghĩ gì.

Cơn buồn ngủ của Tɧẩʍ ɖυ thoáng chốc vơi đi hơn nửa.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

Tɧẩʍ ɖυ kéo cổ tay anh lên xem giờ, hiện tại đã là 2 giờ sáng.

Tạ Tân Chiêu rũ hàng lông mi dài xuống, không thấy rõ được đôi mắt.

Giọng anh hơi khàn khàn: "Đã trễ thế này rồi sao? Anh không để ý nữa."

Tim Tɧẩʍ ɖυ bỗng dưng đập nhanh.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy em ngủ với anh cũng vô dụng sao?"

"Không phải!" Tạ Tân Chiêu lập tức phủ nhận, vẻ mặt hơi hoảng.

"Chỉ là anh ngắm em tới nỗi quên luôn thời gian." Tɧẩʍ ɖυ chớp chớp mắt, có hơi khó hiểu.

"Em không phải luôn ở đây sao?"

Tạ Tân Chiêu trầm giọng lên tiếng.

"Đây là lần đầu tiên tụi mình ngủ chung."

Giọng nói trong bóng đêm trở nên cực kỳ mềm mại, trái tim Tɧẩʍ ɖυ như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.

Cô suy nghĩ, cảm thấy có lẽ là do kỳ nghỉ hè gần đây hai người cứ dính nhau mỗi ngày.

Chờ khai giảng rồi Tạ Tân Chiêu có bạn mới và môi trường mới, chắc sẽ tốt lên.

Nghĩ thế Tɧẩʍ ɖυ lại càng chờ mong mấy ngày đến đại học A.

Cô chọc chọc vào ngực Tạ Tân Chiêu, tay lập tức bị người kia nắm lấy.

Cô ngước mắt, thấp giọng hỏi Tạ Tân Chiêu:

"Sắp khai giảng rồi, anh có vui không?"

Tạ Tân Chiêu rũ mắt, ngón tay luồn qua kẽ tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.

"Chẳng thấy gì cả." Mí mắt anh hơi nhướng lên nhìn Tɧẩʍ ɖυ.

"Em mong ngóng lắm sao?"

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu: "Vâng."

Đối với cô mà nói có thể đỗ được vào học viện múa đại học A là một điều rất đáng tự hào.

"Về sau em có thể thường xuyên đến nhà hát thành phố A xem biểu diễn cũng có thể gặp được nhiều giảng viên giỏi và các bạn học."

Nhà hát kịch ở thành phố lớn có nhiều buổi biểu diễn hơn so với Tây Lan, cũng nổi tiếng hơn nữa.

Mong ước duy nhất của Tɧẩʍ ɖυ chính là trở thành múa chính của nhà hát lớn thành phố A.

Tạ Tân Chiêu gật đầu, nắm lấy tay Tɧẩʍ ɖυ thật chặt. "Tiếp xúc với nhiều người... Em sẽ thích người khác sao?"

Anh bâng quơ hỏi.

Tɧẩʍ ɖυ ngừng lại bỗng nhiên nổi lên ý định trêu chọc anh.

"Nếu vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Lông mi Tạ Tân Chiêu giật giật, từ từ nhướng lên.

"Là thật sao?" Giọng nói anh rất nhỏ, trên mặt không biểu hiện gì cả.

Tɧẩʍ ɖυ tính phủ nhận, Tạ Tân Chiêu đột nhiên cúi người xuống hôn lên vành tai cô.

"Kể cả khi em yêu những người khác..."

Giọng anh như bị bóp nghẹt lại, nghe không rõ lắm. "... Chỉ cần ở lại bên anh là tốt rồi."

L*иg ngực Tɧẩʍ ɖυ run mạnh lên.

Cô né môi anh ra, hoài nghi mà nhìn đôi mắt của người kề bên gối.

"Ý anh là em có thể thích cùng lúc hai người sao?" Tạ Tân Chiêu nhìn cô, trái tim co rút đau đớn dữ dội.