Chương 2: Ngươi bị thường dân đê tiện làm ướt.

Sau khi loạng choạng trở lại căn phòng ở tầng hai, Khâu Thu cẩn thận gài khóa kép vào cửa để có được chút cảm giác an toàn. Hậu quả của việc bị pheromone cấp cao kí©h thí©ɧ lần lượt dâng lên lên, Khâu Thu thậm chí còn không có sức lực tiến lên thêm vài bước liền nằm xuống giường, suýt chút nữa trượt thẳng xuống đất.

Căn phòng trải thảm trắng mịn, chỉ ngồi lên thôi cũng không thấy mát, nhưng Khâu Thu sinh ra trong một gia đình quyền quý, từ nhỏ đã quen được đặc cách, ngay cả khi chơi đùa xung quanh khi còn nhỏ, cậu chưa bao giờ ngồi trên mặt đất một cách khó coi như vậy. Nếu là bình thường, cậu sẽ là người đầu tiên không chịu nổi tư thế xấu hổ như vậy, nhưng lúc này, sức lực suy nghĩ của cậu quá hạn hẹp, ngay cả tâm tu đi quan tâm những chuyện vặt vãnh này cũng không có.

Sau khi dựa lưng vào cửa một thời gian, cậu cuối cùng cũng lấy lại được hai phần sức lực.

Đôi mắt mờ mịt của Khâu Thu trở nên tập trung, cậu hơi ngẩng đầu lên, rất nhanh đã ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong không khí, xen lẫn với mùi đào phảng phất.

--------Đó là pheromone mà cậu bị alpha dụ dỗ ra.

Khâu Thu không chút do dự đứng dậy khỏi mặt đất, lao vào phóng tắm, nôn nóng muốn gột rửa pheromone của tên khách lỗ mãng đó. Tuy nhiên, pheromone alpha cấp 3S quá mức cao cấp, không chỉ có nghĩa là khả năng kiểm soát mạnh mẽ, mà còn có khả năng duy trì lâu dài. Khâu Thu kỳ cọ cơ thể mình nhiều lần, mạnh mẽ lau đi thành những mảng đỏ lớn, thậm chí còn có một số vết bầm tím, giống như vừa mới bị hành hạ một cách bừa bãi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình đầy bụi bẩn và mùi thuốc súng.

Thật khiến người ta chán ghét!

Hurst đáng chết!

Hắn ta thực sự để một omega dạy anh ta kiềm chế pheromone? Hắn không biết nó giống như tán tỉnh sao? Thật là một tên không đứng đắn!

Khâu Thu trong lòng tràn đầy oán giận, khi cậu mặc áo ngủ và đẩy cửa phòng tắm ra, càng oán hận mắng: " Thường dân thấp kém! "

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Hurst ngồi ở trên giường của cậu, thậm chí còn nhàn nhã cởϊ áσ khoác quân phục, đặt ở mép giường. Trong lúc nhất thời, Khâu Thu không biết nghĩ gì, theo bản năng hét lên: "Làm sao anh có thể vứt áo khoác của mình lên giường của tôi? Có biết bẩn hay không! "

Lời vừa nói ra mới biết có gì đó không đúng, Hurst lại nói trước: "Đương nhiên là thường dân thấp kém không hiểu quy củ. "

Khâu Thu mím môi, khép lại áo ngủ, hít sâu một hơi: "Đây là phòng của tôi, đi ra ngoài! "

Hurst vẫn bất động nhìn cậu chăm chú.

Bây giờ đang là mùa hè, vải áo ngủ của Khâu Thu tự nhiên mỏng, mặc dù không nhìn xuyên thấu nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy một chút khác biệt về màu sắc làn da lộ ra ngoài. Hurst nghĩ đến giọt mồ hôi nhỏ giọt từ cổ Khâu Thu trong nhà kính vừa rồi, thản nhiên nghĩ: Em ấy chọn chiếc áo ngủ ngắn như ngắn như vậy vì sợ nóng sao? Chưa thấy đồ ngủ của ai lại không dài đến đầu gối, em ấy mặc muốn cho ai xem?

"Cậu có mặc đồ ngắn như này trước mặt người khác không? " Hurst hỏi.

"Ngài đang nói cái gì vậy? " Khâu Thu không nhịn được cao giọng "Mời ra khỏi phòng tôi ngay, nếu không đừng trách tôi gọi người! "

Hurst cười lạnh một tiếng: "Cửa không phải khóa sao? Tại sao lại không nghĩ xem là ai đưa ta vào trong? "

Khâu Thu: "Này còn phải nghĩ sao! Đó nhất định là do ngươi ăn trộm chìa khóa từ chỗ quản gia! Đường đường là tướng quân của đế quốc, ngài thật không biết xấu hổ! Ta cho ngài ba phút cuối cùng, nếu không đi ta liền gọi cho ca ca! Ngài cũng không muốn làm mọi thứ trở nên quá rắc rối đi? "

"Không cần ba phút" Hurst đột nhiên đứng lên, từng bước một đi hướng về Khâu Thu: "Hiện tại ngươi có thể gọi điện thoại thử xem. "

Không chút do dự, Khâu Thu không quan tâm sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh trai, cậu nhanh chóng bật quang não và bấm số của anh trai mình là Khâu Kỳ, Nguyên soái đế quốc, mà Hurst càng lúc càng đến gần hơn.

Khâu Thu cảnh giác lùi về phía cửa, một tay giữ nắm cửa, sau khi chuẩn bị cho mình một đường lui, cậu lại bấm vào danh sách liên lạc. Lần này, ánh mắt Khâu Thu chỉ dừng lại ở hai chữ Khâu Kỳ trong giây lát, sau đó cậu nhanh chóng bấm vào số. Nhưng sau khi nghe một tiếng "tích" trong khi kết nối còn chưa vang lên lần thứ hai liên lạc liền bị cắt đứt.

Hurst nghe thấy, hắn thốt lên một tiếng "A" không rõ ý vị.

Cho dù Khâu Thu trì độn đến mấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu ngay lập tức xoay tay nắm cửa để thoát ra khỏi không gian nguy hiểm này, nhưng lại phát hiện ra rằng cánh cửa đã bị khóa, vào lúc này, Hurst giống như một cánh cửa khổng lồ, bóng đen xông lên. Cánh tay phải vạm vỡ của hắn ấn vào tường, khóa chặt lối thoát duy nhất còn lại của Khâu Thu, như thể đã mở một chiếc l*иg giam thật sự, khóa chặt Khâu Thu trong vòng tay của mình.

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? " Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng, Khâu Thu lại cảm thấy khó thở.

"Tiểu thiếu gia, đây là phòng của ngươi không biết? Nếu bị khóa ở bên trong, bên ngoài không thể mở được, nghĩ xem việc này liên quan gì đến ta? "

"Ngươi ép chú quản gia sao? " Khâu Thu hung hăng nói.

"Ha, ngươi thật sự tin tưởng "người của mình" vậy sao. "

Khâu Thu nghe được trong giọng nói của hắn có chút châm chọc, lập tức vươn tay muốn đẩy hắn ra: "Ta không tin người của mình, chẳng lẽ tin ngươi sao! "

Hurst đương nhiên không bị đẩy, chút sức lực nhỏ nhoi của Khâu Thu đối với hắn giống như cào ngứa, không chỉ ngứa trên làn da ngăn cách bởi một tầng quân phục, mà còn ngứa trong trái tim chưa bao giờ ngừng chua xót.

"Những chuyện này ta không cần nói cho ngươi biết" Hurst thản nhiên nói.

"Ngươi vốn dĩ liền...... A... "

Hurst không hề kiềm chế bản thân nữa, để pheromone 3S cao nhất đế quốc lan tỏa ra khắp phòng. Khi đó Khâu Thu mới nhận ra rằng pheromone quá mạnh của Hurst đã bị kiềm chế trước đó, và mùi khói thuốc súng hoàn toàn được giải phóng khiến cậu không còn đường chạy trốn, toàn thân mềm nhũn gần như ngay lập tức, Hurst vươn tay đỡ lấy cậu để không rơi trực tiếp xuống đất.

Hurst không định lãng phí thời gian nữa nhấc đôi chân thon dài của Khâu Thu lên một bước, hai ba bước đi tới bên giường, ném cậu lên, sau đó cả người đè lên.

Chuyển động lớn khiến Khâu Thu tỉnh táo trong vài phút, cậu có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng, mùi máu và mùi cơ thể đàn ông trưởng thành từ người đàn ông bên cạnh truyền đến, tuyến thể cọ xát trên chiếc gối mềm mại không ngừng truyền tới ý thèm muốn tin tức, tất cả những điều này làm cho cậu ý thức được tình huống lúc này của minh cực kì nguy hiểm, nhưng cậu vẫn không chịu nhượng bộ, cho dù chỉ là lời nói cũng không muốn để hắn chiếm tiện nghi.

"Đồ hèn hạ, tên thường dân thấp kém. "

"Alpha vô dụng, ngươi chỉ có thể tìm thấy cảm giác thế mạnh ở trên omega, như vậy khiến ngươi tự hào sao? "

"Tùy tiện đem áo khoác vứt trên giường, thật không có giáo dưỡng, nó với ngươi đều giống nhau đồ dơ bẩn! "

Hurst tiện tay dùng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang giãy giụa của cậu: "Ai dạy ngươi những lời thô tục này? "

Sự tiếp xúc trực tiếp giữa làn da khiến Khâu Thu khẽ run lên, không chịu thua kém, càng mắng mạnh: "Học viện quân sự hoàng gia thậm chí còn liệt ngươi vào danh sách cựu sinh viên xuất sắc? Ha, thật nực cười! Nếu họ biết rằng ngươi là kẻ hạ lưu thấp kém như này, sẽ hối hận lúc trước đưa ngươi vào đi? Còn ta thế nhưng lại học cùng trường với ngươi, thật đáng xấu hổ! Ngươi..... "

Đột nhiên, những lời nguyền rủa của Khâu Thu bỗng biến mất.

Cả hai chân của cậu bị đầu gối Hurst cố định, bàn tay còn lại của người đàn ông trực tiếp bao trùm lấy phần dưới của Khâu Thu. Lòng bàn tay của Hurst lớn đến mức có thể chạm vào dươиɠ ѵậŧ của Khâu Thu từ phía trước, và bao phủ hoàn toàn tiểu huyệt của cậu.

Khi Khâu Thu từ phòng tắm đi ra, cậu hoàn toàn không ngờ rằng Hurst ở đó, cậu chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ bằng lụa bên dưới áo ngủ, lúc này nhiệt độ lòng bàn tay Hurst đã xuyên qua lớp vải mỏng, Khâu Thu nóng đến mức cả người run lên.

Khâu Thu là một omega có xuất thân từ quý tộc, dung mạo tuấn tú, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi nhưng không ai dám đắc tội, cho nên ngoài anh trai và cha mẹ, Khâu Thu thậm chí còn chưa từng nắm tay ai khác, làm sao cậu có thể ngờ rằng một ngày, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác lại như thế này?

Dù có lý trí đến đâu khi biết mình nên cự tuyệt người đàn ông này vì hắn không phải người tốt, Khâu Thu người còn non kinh nghiệm vẫn gần như theo bản năng cảm thấy hạ thân nóng ran. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà cảm xúc này được phản ánh trực tiếp qua vết đỏ ửng trên ngực và cổ của cậu.

Không.... không phải lỗi của mình..... là hắn đã khiến mình....

Làm sao, làm sao kẻ tầm thường này dám...

"Tiểu thiếu gia. "

Hurst đột nhiên rút bàn tay to đang che dưới thân ra, lắc trước mắt Khâu Thu. Trong mắt có chút hung ác, khiến Khâu Thu lạnh sống lưng.

Rèm cửa trên ban công không kéo, ánh sáng giữa tràn vào phòng, vài tia nắng tình cờ rơi xuống tay Hurst, khiến Khâu Thu có thể nhìn rõ ngón trỏ ướŧ áŧ như pha lê.

"Ngươi bị thường dân đê tiện làm ướt. "