Chương 1

Khi Tạ Triều vừa cầm áo liệm mua từ cửa tiệm vừa về đến nhà, mẹ y đã không còn kiên nhẫn chờ.

“Đi nhanh, Lý thẩm ở cách vách, bọn họ đều đã xuất phát.”

Mẹ Tạ sốt ruột, đem toàn bộ đồ vật bỏ vào trong cốp xe, quay đầu vẫn thấy Tạ Triều vẫn một bộ dáng không nhanh không chậm, sắc mặt lại càng thêm trầm xuống.

Không khí nóng bức, gió thổi trên các cành lá cây ào ào rung động, trên đỉnh đầu một mảnh không trung mênh mông, đem cái nóng thái dương giờ chính ngọ che lấp.

Hôm nay là giữa tháng 7, tết Trung Nguyên, theo truyền thống , những người thân ở nơi khác được yêu cầu trở về lại quê quán tế tổ.

Tạ Triều cũng không ngoại lệ, ba ngày trước đã bọ mẹ tạ thúc giục xin nghỉ ở công ty, chạy về quê. Y ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt đồ tế tổ, kết quả buổi chiều hôm nay mẹ mới nói với y, rằng y mua tiền giấy mệnh giá quá lớn, sợ tổ tiên dùng không có tiền lẻ, mới bắt y đến cửa hàng trên trấn mua một ít tiền giấy mệnh giá nhỏ.

Xe chạy trên đường núi, dọc theo đường đi mẹ Tạ đã nói qua một lượt các bước yêu cầu của tế tổ, ba y có chút lo lắng trời có thể mưa, lại thúc giục Tạ Triều mau một chút. Ta Triều đã ba năm không có về quê tế tổ, nguyên nhân bởi vì công tác ko được ổn định, năm nay mới được thăng chức tăng lương, đã bị mẹ mắng cho một trận bắt phải trở về quê.

Gia gia nãi nãi đều sinh sống ở vùng thôn quê, ba y lại là độc định, hai vị lão nhân trước lúc hấp hối, ba Tạ đã nghĩ muốn bọn họ lập mộ trong thành, nhưng lão nhân gia vẫn luôn nghĩ lá rụng về cội, ba Tạ cũng không thể phất lờ nguyện vọng của họ, thế là liền đưa họ về quê an táng.

Mỗi năm tết Trung Nguyên đều về quê tế tổ, đây là truyền thống lưu truyền ngàn năm tại Trung Quốc. Toàn bộ tổ tiên Tạ gia đều được an táng trên núi, xe chạy được đến giữa sườn núi, còn lại phải xuống xe đem đồ lên trên.

Tạ Triều đổ xe xong, phát hiện trong núi đã có không ít xe, nhưng đều không thấy được người, đoán chừng lúc này đã toàn bộ lên núi. Mẹ Tạ thấy mọi người đều đã đi rồi, tóm Tạ Triều mắng một trận:

“Kêu ngươi nhanh một chút , giữa trưa không được ăn cơm no hay sao? Chờ quét xong mộ đều đã muộn!”

Tạ Triều đem đồ vật trong xe ra để trên đất, lại nhìn thời gian trên điện thoại, mới có hơn ba giờ rưỡi, liền cảm thấy mẹ lo lắng thái quá.

“Này không phải còn sớm sao.”

Y lẩm bẩm.

Người trong thôn luôn mê tín, giữa tháng bảy được còn được gọi là quỷ tiết, có lời truyền tết Trung Nguyên về nhà tế tổ, sau 6 giờ quỷ môn quan mở ra, hồn phách người thân chết đi sẽ trở lại nhân gian, mà du hồn dã quỷ không có thân nhân cũng sẽ du đãng, nơi nơi tìm đồ ăn. Thời gian này, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất.

Tuy rằng Tạ Triều đã qua nền giáo dục cao đẳng, phải tin vào khoa học, nhưng từ nhỏ đã được nghe mưa dầm thấm đất, tết Trung Nguyên lại là một dịp nhạy cảm, tại nơi núi sâu nông thôn, trên mặt dù tỏ vẻ không hề để ý, nhưng đáy lòng vẫn có một chút kiêng kị.

Chờ mang theo bao lớn bao nhỏ lên trên núi, Tạ Triều cùng ba Tạ đã mệt mỏi quá sức, cũng bất chấp dơ, ngồi xuống dưới đất nghỉ ngơi, chỉ có mẹ Tạ một thân nhẹ nhàng, còn ghét bỏ nhìn hai cha con.

Sau khi tìm được mộ phần Tạ gia, cách đó không xa một nhà Lý Thẩm vừa vặn vừa quét xong, cùng ba mẹ Tạ nói chuyện phiếm vài câu, liền rời đi quét tiếp bên mặt khác. Tạ Triều ngồi xổm trên mặt đất, ra sức cuốc cỏ dại bên cạnh mộ.

Mẹ tạ đang bày giấy áo cúng tổ tiên thì tìm quanh một trận, đột nhiên kinh hô một tiếng. Ba Tạ liếc mắt một cái hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Tạ sốt ruột dậm chân:

“Quên cầm hương nến.”

“Tiểu Triều, ngươi không có lấy?”

Ba Tạ, nhìn về phía Tạ Triều. Y vẻ mặt vô tội:

“Ba, hương nến không phải ngươi lấy tới sao?”

Hương nến là đồ vật quan trọng nhất trong tảo mộ, dựa theo truyền thống, hương nến không chỉ thấp trước mộ phần cúng tổ tiên, mà còn cấp cho Sơn Thần trong núi, khẩu cầu bảo hộ mộ phần không bị phá, bảo vệ vong linh tổ tiên không bị quấy rầy.

Hiện giờ không cần biết ai quên lấy hương nến, kết quả cuối cùng vẫn là Tạ Triều xuống dưới xe tại giữa núi lấy lên.

Trước khi đi, mẹ Tạ giao cho y một túi tế phẩm, ba Tạ dặn dò:

“Tiểu Triều, mộ thái gia gia của ngươi ở dưới, tên là Tạ Trương Nam, không nên lầm, khi đi lên thuận tiện đêm mộ phần gia gia rửa sạch một chút.”

“......”

Tạ Triều không nghĩ nói gì, chỉ có thể làm theo. Cuối cùng qua nữa giờ, Tạ Triều cũng tìm được túi hương nến bị đánh rơi dưới ghế phụ trên xe. Nhớ đến lời ba y dặn dò, đi tìm mộ gia gia y trước đám cỏ.

Mộ trong núi lớn lớn nhỏ nhỏ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có mộ tổ tiên của thôn khác, hơn nữa trong núi cỏ mọc thành cụm, muốn tìm được trong tình huống như vậy không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là Tạ Triều-bất hiếu hậu nhân qua lời nói đã ba năm không về tế tổ.

Tạ Triều đương nhiên không có khả năng đi thẳng tới mộ gia gia, đi từng bước từng bước xem xét xem có phải tên của gia gia không, mỗi khi gặp được một mộ phần, đều thành tâm bái lại, dựa vào ký ức của chính mình cùng ba phụ nói quá tuyến đường chậm rãi tìm kiếm.

Trong đó, y không cẩn thận dẫm tới một đám cỏ dại trên một ngôi mộ nhỏ.