Chương 3

Hai người đều cảm thấy mẹ Tạ bị kẻ lừa đảo cấp lừa, Tạ Triều cùng vì sự tình này không ngừng cùng mẹ nói lý luận qua một hồi, kết quả chỉ đến được một trận xú mắng.

Buổi tối, Tạ Triều đi đến địa chỉ gặp mặt mẹ Tạ đưa, là một nhà hàng Pháp có không khí cực kỳ lãng mạn, bên trong có tiếng đàn dương cầm du dương, ánh sáng nhu hòa, cao thấp đan xen cây xanh, là địa phương cực kỳ thích hợp cho tình nhân hoặc phu thê đi hẹn hò.

Tạ Triều đến nhà hàng trước 10 phút, nghe nhạc nhẹ nhàng có cảm giác mơ màng sắp ngủ. Kỷ nghỉ vừa qua, mấy ngày nay công việc chồng chất nhiều, bởi vậy hơi thiếu thời gian nghỉ ngơi, thật vất vả mới đem toàn bộ xử lý xong, lại phải rút ra tinh lực đi tới xem mắt.

Chán đến chết mở di động xem, đợi không sai biệt nữa giờ, người hẹn xem mắt còn chưa có tới, trước mắt ly rượu vang dài đã bị y uống hơn một nửa.

Cùng lúc tin nhắn bát quái của lão Lưu tới: Như thế nào?

Tạ Triều trả lời hai chữ: Nhàm chán.

Lão Lưu phát tới một biểu cảm dấu chấm hỏi : không hài lòng?

Tạ Triều tỏ vẻ bất đắc dĩ: Người không có tới….

Lão lưu: Bị cho leo cây sao?

Sau còn cho thêm một cái biểu cảm hề hề cười to.

Tạ Triều còn muốn trả lời hắn, liền thấy trên wechat bắn ra một tin tức. Đối tượng vừa được y thêm vào lúc sáng, phát cho lời xin lỗi.

“Thập phần xin lỗi, Tạ tiên sinh, trên đường tới nơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta bên này nhất thời không thể thoát thân được, chỉ sợ không thể tới được.”

Theo sau kèm thêm bức hình hai xe có dấu vết bị va chạm kịch liệt. Nhìn dáng vẻ là tai nạn xe cộ. Tạ Triều sửng sốt một giây, lễ phép quan tâm hỏi: Bị thương sao? Có cần ta đến đấy ?

Đối phương qua mười phút trả lời: Cám ơn, không có trở ngại, chỉ là đối phương bị vài vết thương nhẹ, chúng ta đang trên đường đi đến bệnh viện.

Sau cuộc nói chuyện đứt quãng cũng biết được tai nạn lần này không có vấn đề gì lớn, Tạ Triều đem ly rượu vang một lèo uống hết, đáy lòng lúc này mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì uống rượu không thể lái xe, Tạ Triều mở di động tìm người đến lái thay. Ban đêm gió nhẹ phơ phất, thổi tới lên mặt thực thoải mái thanh tân.

Người lái thay tới thực mau, Tạ Triều chờ hắn tiếp nhận chìa khóa, lúc này mới chú ý đến cái người này là một nam nhân trẻ tuổi mặc hoodie màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Mặt hắn ẩn dưới ánh đèn chỉ lộ ra một cằm tiêm gầy trắng lãnh. Tạ Triều nói giỡn một câu:

“Học sinh?”

Thanh niên lắc đầu. Tạ Triều nga một câu, lúc sau lại không hỏi nhiều, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, ngay sau đó thanh niên cũng ngồi vào ghế lái, ngựa quen đường cũ khỏi động xe.

Nơi này cách địa chỉ chung cư y thuê có chút xa, nhìn ngườ lái thuê y tìm thực sự nhìn qua tuổi còn rất trẻ, nhưng hắn lái xe kỹ thuật rất ổn vững vàng lão luyện, quả nhiên là tay lái lão luyện.

Cả ngày công tác hơn nữa còn uống rượu, ngoài cửa sổ bóng cây cực nhanh lùi lại, bên trong xe không biết từ khi nào đã nhàn nhạt lãnh hương gỗ đàn , tràn ngập ở chốp mũi, thực thoải mái.

Tạ Triều nhắm mắt, tính toán dưỡng thần một lát, vài phút sau, y hô hấp dần dần đều đều, thâm ngủ qua đi.

Liền tại lúc y hoàn toàn ngủ sau, xe hơi màu đen bên trong màn đêm đen, giống như một con dã thú rình bắt mồi trong đêm, đột nhiên phanh gấp, chợt dừng ở đường cái trung gian, yên tĩnh không tiếng động.

Ánh trăng bị tầng mây đen che giấu, như là phát hiện nguy hiểm, liền đều yên lặng xuống.

Tạ Triều hôn hôn trầm trầm tĩnh lại, thân thể lập tức liền không tự chủ được rùng mình một cái.

Bên trong xe một mảnh hắc ám, cảm nhận được xe đã dừng lại, lại không thấy được thân ảnh của người lái xe thay, Tạ Triều cảm thấy có chút kỳ quái.

Y giật giật cổ, sau cổ có chỗ đột nhiên truyền đến một trận nóng bỏng đau đớn. Y nâng lên cánh tay có chút bủn rủn sờ lên, thời khắc vừa đυ.ng đến da thịt, phía sau bổng vươn lên một cánh tay to lớn lạnh lẽo, dùng sức nắm chặt cổ tay y.

Tạ Triều bị dọa một cái giật mình, cả người nháy mắt thanh tỉnh

“ Ai?!”

Không có người trả lời y, chỉ là sau lưng dán tới một khối thân thể, lạnh băng, không một tia độ ấm, người nọ ngăn chặng y, giam cầm ở trong lòng ngực hắn, làm y hoàn toàn nhúc nhích không được.

Hai người thân thể kề sát kín kẽ kề ở bên nhau, Tạ Triều có thể cảm nhận được trên lưng hơi thở hô hấp của hắn tỏa ở da thịt trên cổ, lạnh lẽo, âm lãnh, mang đến y một trận sợ hãi run ý.

“Ngươi mẹ nó muốn làm gì - - ?!”

Tạ Triều cắn răng chất vấn. Y khó dời đi dù là một tí, giờ phút này như một con cá vô lực nằm trên thới, mặc người hoàn toàn xâu xé.

Trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý tưởng, bắt cóc sao? Mưu tài hại mệnh?! Tài xế đâu? Đã bị hại hay là - -

Liền tại thời điểm y miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến một đạo ướŧ áŧ, Tạ Triều thân thể tức khắc cứng đờ. Y không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt, sửng sốt hai giây, chân tay cùng sử dụng, đột nhiên kịch liệt giãy giụa lên.

đây là biếи ŧɦái!

Đè nặng y rõ ràng là nam nhân, con mẹ nó cư nhiên liếʍ y!

Ý thức được việc này, Tạ Triều tự như nuốt phải ruồi bọ, ghê tởm tưởng phun, dạ dày kịch liệt quay cuồng.

“Ta có thể cho ngươi tiền chỉ cần thả ta ra!”

Tạ Triều có ý cùng hắn nói điều kiện, hơn nữa cũng thực thông minh không nhắc đến việc báo nguy, bực chính mình bình tĩnh lại.

Người nọ khẽ cười một tiếng, nghe vậy không những không có dừng lại động tác, ngược lại còn làm trầm trọng thêm, như là trừng phạt, khẽ cắn lên da thịt trên cổ y.

“Không cần tiền, ta chỉ cần ngươi.”

Thanh âm không có tưởng tượng trung âm trầm lãnh lệ, là thấp nhu ám ách , phụ hàm từ tính, mang theo chút tê dại.

Nhưng Tạ Triều không có loại cảm giác này, y quả thực chỉ cảm thấy hoang đường, đồng thời còn cảm thấy sởn tóc gáy.

Không cần tài, đó chính là muốn sắc. Còn có cái sự tình nào so với tình huống này càng thêm kinh khủng hơn sao?!

“Chờ một chút - -”

“Hư”

Bàn tay người nọ chậm rãi tiến tới eo bụng y, như khối băng rét lạnh.

Giờ khắc này, không chỉ thân thể, Tạ Triều tâm từ trong ra ngoài cùng một mảnh lạnh cả người.

“ Ngô…..”