Chương 10

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Trước khi Mục Ngạn quen biết Giản Ninh, y cũng đã từng nghe qua rất nhiều tin đồn về cậu, nhưng lúc đó Mục Ngạn cũng không quan tâm đến bát quái nhà người ta, nghe qua liền quên, mỗi nhà đều có cái khó nói của riêng họ.

Sau khi quen với Giản Ninh rồi, y lại rất muốn biết thêm nhiều về đối phương, chỉ cần Giản Ninh nói, y nhất định sẽ luôn luôn lắng nghe, nhưng là Giản Ninh chưa bao giờ nói.

Mục Ngạn cảm thấy Giản Ninh giống như một con nhím con, một thân toàn gai, lúc nào cũng xù lông đề phòng người khác tới gần, nhưng bên trong kỳ thật lại rất mềm mại, thật thiện lương. Y đương nhiên không phải thương hại cậu ấy, cũng không có những suy nghĩ coi khinh Giản Ninh, Giản Ninh một chút cũng không giống con gái, nhưng Giản Ninh luôn có thể kí©h thí©ɧ ý muốn bảo vệ của y.

Cho nên đến một ngày nhìn thấy trên cổ Giản Ninh có vết cào, y gần như muốn phát điên lên, đó là lần đầu tiên y phát cáu với Giản Ninh: “Đây là ai làm?!”

Giản Ninh lười để ý đến y, lại bị Mục Ngạn tóm lấy cánh tay, nhịn không được rên ra tiếng.

Mục Ngạn kéo tay áo của Giản Ninh lên, nhìn thấy trên cánh tay có rất nhiều chỗ bầm to to nhỏ nhỏ, y không để ý đến giãy giụa của Giản Ninh, đem áo của Giản Ninh vén lên hết nhìn một lượt, trên lưng, trên bụng đều có mấy khối xanh xanh tím tím.

Mục Ngạn tức đến xiết chặt nắm tay, xoay người nhấc chân về phía văn phòng.

Giản Ninh nôn nóng: “Này! Cậu đi đâu!”

“Nói cho thầy cô, báo cảnh sát.” Mục Ngạn biết hiện tại bản thân mình không có năng lực, nhưng y tuyệt không cho phép Giản Ninh ở dưới mí mắt của mình bị thương.

“Cậu…Ai cho cậu xen vào chuyện của người khác!” Giản Ninh đuổi theo phía sau Mục Ngạn, nắm tay cùng chân đều dùng tới, một chút cũng không cản lại được đối phương, tức đến viền mắt đều đỏ, cuối cùng đành phải tuyệt vọng mà quát, “Cậu đừng đi! Là mẹ tôi… Là mẹ tôi làm, mẹ tôi không phải cố ý…”

Mục Ngạn hai chân lảo đảo một cái, kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn về phía Giản Ninh, y nhớ tới tin đồn về Giản Ninh nói cậu ấy có một người mẹ bị bệnh tâm thần.

“Mẹ tôi không phải bệnh tâm thần, bà ấy chỉ là bị kí©h thí©ɧ, trong lòng khó chịu.”

“A… Mẹ cậu tại sao lại bị kí©h thí©ɧ? Đã đi tìm bác sĩ xem qua chưa?” Mục Ngạn không muốn bỏ lỡ cơ hội hiểu rõ Giản Ninh, đuổi theo hỏi.

Giản Ninh cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ba của tôi có người phụ nữ khác, mẹ tôi mới trở nên như vậy… Tôi có giám sát bà ấy uống thuốc, rất nhanh sẽ khoẻ lại thôi.”

Ninh Tiệp mỗi lần phát bệnh, đều luôn ở bên tai của Giản Ninh nguyền rủa ba cậu, từng lời từng lời một nói, thời điểm nghiêm trọng hơn thì lại hận đàn ông trên toàn bộ thế giới này đều chết hết đi, nhìn thấy Giản Ninh liền muốn đánh.

Giản Ninh khi đó còn nghĩ rằng là do bác sĩ không tốt, thuốc không đủ công hiệu, về sau mới biết được, bệnh của mẹ cậu là tâm bệnh, ngày nào còn nghĩ chưa thông, ngày đó đều không thể thoát ra được.

Mục Ngạn đau lòng nhìn Giản Ninh, lại không biết phải an ủi cậu như thế nào, rất nhiều chuyện y cái hiểu cái không, sợ mình càng nói càng thêm sai.

Nhìn thấy hốc mắt Giản Ninh đỏ bừng, Mục Ngạn đáy lòng tràn đầy một cỗ cảm giác kỳ diệu, tim của y đập thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng dồn dập liên tục, y tiến tới, thật cẩn thận từng chút từng chút một, lại có chút vụng về tại đôi mắt ướŧ áŧ của Giản Ninh hôn lên một cái: “Cậu… Cậu đừng khóc…”

Giản Ninh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không thể tin mà nhìn Mục Ngạn.

Mục Ngạn hô hấp càng trầm, ôm chặt lấy Giản Ninh, chua xót nói: “Tôi về sau sẽ luôn bảo vệ cậu thật tốt.”

“… Cậu đều an ủi người khác như vậy?” Giản Ninh bị ôm có chút thở không thông.

“Đây không phải là an ủi!” Mục Ngạn ôm chặt hơn nữa, mặt hơi hơi đỏ, y hít sâu một hơi, ở bên tai của Giản Ninh thấp giọng nói, “Đây là thổ lộ.”



Giản Ninh sau khi trấn an Ninh Tiệp xong thì trời cũng đã rất muộn, cậu do dự một chút vẫn là gởi cho Mục Ngạn một tin nhắn, Mục Ngạn không có hồi âm, hẳn là ngủ rồi, Giản Ninh không biết trong lòng Mục Ngạn nghĩ như thế nào, cả đêm lăn qua lăn lại, ngủ cũng không yên.

Ngày hôm sau rời giường, điện thoại vẫn như cũ không có tin nhắn mới, Giản Ninh đối diện với mục tin nhắn trên điện thoại phát ngốc một lát, sau đó cũng đi làm.

Mục Ngạn hai ngày tiếp theo đều không xuất hiện, cũng không có gửi tin nhắn tới, Giản Ninh từ cảm thấy mất mác liền biến thành lo lắng, thời điểm tan tầm do dự mãi một hồi, vẫn là gọi điện thoại cho Mục Ngạn.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, thanh âm khàn khàn của Mục Ngạn truyền tới, nếu không phải Giản Ninh nhìn thấy dãy số kia, cậu còn tưởng bản thân mình gọi nhầm số.

“A lô, tôi là Giản Ninh, giọng của cậu làm sao vậy?”

“Ninh Ninh? Tôi… Không có việc gì, chỉ là có chút cảm…” Mục Ngạn khụ hai tiếng, nghe ra tinh thần không tốt lắm.

Qủa nhiên vẫn là bị đêm mưa hôm đó xối cho cảm lạnh…

“Vậy cậu ăn cơm chưa?”

“Còn chưa…”

“Thế còn thuốc?”

“Hết rồi…”

“…”

“Đừng tức giận a Ninh Ninh, tôi lập tức đi mua mà…” thanh âm của Mục Ngạn bên đầu dây kia trũng xuống, tựa như đang làm nũng.

Giản Ninh thở dài, lại dặn dò một phen, Mục Ngạn tại đầu bên kia “ân ân nga nga” mà đáp ứng, cũng không biết có nghe lọt vào tai không, về sau thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, dường như đang ngủ.

Cúp điện thoại, Giản Ninh trong lòng vẫn rất lo lắng, Mục Ngạn thể chất rất tốt, không dễ dàng sinh bệnh, nhưng một khi bị bệnh liền dằn vặt rất lâu, cũng không biết hiện tại bên cạnh có người nào chăm sóc hay không. Cậu tinh thần đều đặt trên người Mục Ngạn, xe buýt chạy ngang qua cũng không phát hiện.

Ngày hôm sau Giản Ninh được nghỉ, cậu sáng sớm liền đến tiệm thuốc, kế đó đi chợ mua một chút hoa quả tươi cùng rau dưa các loại, dựa vào địa chỉ ngày hôm Mục Ngạn đọc cho liền bắt xe tới đó, cậu chỉ cần liếc mắt một cái nhìn xem Mục Ngạn không có việc gì là được rồi.

Khu nhà của Mục Ngạn sống cần phải quẹt thẻ mới có thể tiến vào được, Giản Ninh không có thẻ, đành phải đăng ký tên cùng số điện thoại, lại phải giải thích một hồi mới có thể đi vào. Cậu bữa sáng còn chưa có kịp ăn, xe buýt phải đổi hai chuyến, hiện tại trên tay xách đầy đồ vật này nọ, lắc lư đi tìm tầng lầu của Mục Ngạn, mệt đến đầy đầu đều là mồ hôi, chứng tuột huyết áp lại có dấu hiệu muốn bạo phát.

Giản Ninh nhấn chuông cửa vài lần, như cũ không thấy người ra mở cửa, nhụt chí mà cụp vai xuống, nghĩ thầm rằng Mục Ngạn có thể đã đi ra ngoài. Cậu chạy đến bên cạnh lối đi an toàn ngồi xuống, lấy ra một ổ bánh mì bắt đầu gặm, ăn xong bánh mì lại ngồi đợi thêm một lát, mới gọi cho Mục Ngạn một cú điện thoại.

Điện thoại vẫn như cũ vang lên thật lâu mới có người nhận, Mục Ngạn giọng nói mệt mỏi, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

“Thân thể của cậu đã khá hơn chút nào chưa? Tôi… Đang ở trước cửa nhà cậu, không nói với cậu đã tự tiện đến, nếu không tôi để trái cây trước cửa nhà cậu, cậu khi nào trở về nhớ rõ lấy nha.”

Mục Ngạn đầu bên kia không đáp, Giản Ninh lại a lô một tiếng, chợt nghe thấy tiếng cửa mở ra.

“Ninh Ninh?!”

Giản Ninh vừa nghe thấy giọng Mục Ngạn, vội vàng chạy tới.

Mục Ngạn còn mặc đồ ngủ, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, đang đứng trước cửa nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Giản Ninh đi tới còn có chút không thể tin được, chần chờ mà cầm tay mình nhéo nhéo, thấp giọng nói: “Còn tưởng rằng tôi sốt đến hồ đồ rồi.”

Giản Ninh nghe thấy vậy đau lòng không thôi, lại bước đến sờ trán y, mi đều nhăn lại, đây làm sao lại là bị cảm nhẹ chứ, nóng thêm chút nữa thôi cũng đã muốn xảy ra chuyện rồi.

Cậu kéo tay Mục Ngạn đi vào nhà,đem hoa quả cùng đồ ăn đặt lên bàn, để Mục Ngạn uống thuốc xong mới cho ngủ.

“Cậu cứ vậy mà ngủ hai ngày trời? Cơm cũng không ăn?… Một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân…” Giản Ninh mở cửa sổ phòng ra cho thoáng, vừa quay đầu lại, lại phát hiện Mục Ngạn đang phát ngốc mà nhìn cậu cười cười.

“Ân, ngủ hai ngày, mơ thấy em.”

( cha nội biết nịnh ghê ( ▔∀▔))

Giản Ninh ngồi xuống bên cạnh giường, lau sạch mồ hôi lạnh trên mặt Mục Ngạn: “Cậu trước ngủ một lát, tôi đi nấu cơm cho cậu.”

“Không muốn, nhỡ đâu tỉnh lại em lại biến mất.” Mục Ngạn túm lấy cánh tay cậu không chịu buông ra, thời điểm y sinh bệnh không hề có cảm giác an toàn, thật giống một đứa nhỏ, một chút cũng không muốn rời khỏi Giản Ninh.

“Sẽ không, tôi chắc chắc luôn ở đây.” Giản Ninh phóng nhẹ thanh âm, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của Mục Ngạn trấn an, chờ y ngủ, mới rút tay ra chuẩn bị cơm trưa.