Chương 14

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ninh Tiệp ngồi trong xe Mục Ngạn, có chút không được tự nhiên, cả người lui vào trong một góc, thỉnh thoảng lại trộm đánh giá Mục Ngạn.

Mục Ngạn tận lực hạ thấp độ tồn tại của bản thân, dọc đường đi cũng không nói câu nào, sau khi xuống xe cũng chỉ dừng lại ở phía xa xa theo sát phía sau Giản Ninh cùng Ninh Tiệp, hộ tống hai mẹ con tới tận cửa nhà, mới lặng lẽ cầm lấy tay của Giản Ninh, thấp giọng nói: “Tôi đi trước, em chăm sóc tốt cho dì, ngày mai tôi lại đến thăm em.”

Giản Ninh theo bản năng nắm chặt lại tay y, như là không muốn buông, lại có chút lo lắng, môi giật giật nói: “Cậu còn chưa ăn cơm tối, để tôi nấu cho cậu đi.”

Mục Ngạn đương nhiên muốn nán lại lâu hơn với Giản Ninh trong chốc lát, nhưng lại sợ Ninh Tiệp nhìn thấy y lại kích động, nhất thời có chút do dự.

“Không có việc gì, mẹ tôi đã ăn rồi, tôi để bà ngủ sớm một chút, cậu trước tới phòng của tôi đợi được không?”

“Được.” Mục Ngạn nhìn Giản Ninh, đáy lòng một mảng mềm mại, thấy Ninh Tiệp không có ở đây, liền bay nhanh tới hôn lên khoé miệng Giản Ninh một cái.

Phòng của Giản Ninh rất nhỏ, đặt bên trong là một cái giường, một bàn học nhỏ, cùng một tủ quần áo, liền không còn chỗ trống nào nữa. Mục Ngạn đứng ở cửa quan sát chung quanh một lượt, tưởng tượng mỗi ngày Giản Ninh trải qua trong gian phòng này làm những gì, thật giống như chỗ trống giữa bọn họ lại được nhồi đầy thêm một ít.

Trên bàn của Giản Ninh có chút hỗn độn, để thật nhiều tạp vật đủ hình dáng, Mục Ngạn tinh tế đánh giá, lại nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc. Có một mô hình ô tô năm y lớp 11 tặng cho Giản Ninh, Giản Ninh lúc nhận lấy, rõ ràng còn tỏ ra chán ghét muốn chết, còn có cả trang sức dành cho mèo con, cái này ngược lại Giản Ninh rất thích, thậm chí còn có vở bài tập hồi hai người còn đi học. Mục Ngạn mở ra nhìn xem, liền biết tại sao Giản Ninh còn giữ lại nó, bên trong tràn ngập chữ viết non nớt của chính y, đây là lúc ở giờ học chính trị nhàm chán y liền viết ‘Thư tình’ cho Giản Ninh, kỳ thật đều là những câu y cóp từ lời bài hát ra, lúc ném cho Giản Ninh lại bị đối phương thẹn quá hoá giận mà tịch thu, không nghĩ tới cậu vẫn còn giữ lại, y lật đến đằng sau, trong vở kẹp lấy một bức ảnh hồi tốt nghiệp của bọn họ, y đứng đằng sau lưng Giản Ninh, lặng lẽ ở trên đỉnh đầu của đối phương làm một chữ ‘V’.

Lúc này Giản Ninh vừa bưng vào một bát mì, nhìn thấy cuốn vở trên tay của Mục Ngạn, vội vàng tiến lên đoạt lại, nhét vào trong ngăn kéo, có chút quẫn bách mở miệng: “Trước đó chuyển nhà quên mất chỉnh lý lại, thuận tiện bỏ ở đây.”

Mục Ngạn mỉm cười nhưng không nói lời nào, nhìn chằm chằm Giản Ninh mãi đến khi cậu không được tự nhiên, mới nói sang chuyện khác: “Dì ngủ?”

“Ân, đi cả ngày mệt mỏi, mới nằm xuống liền ngủ.”

“Em ăn chưa?”

“… Còn chưa, cậu ăn trước đi, trong nồi vẫn còn.”

Mục Ngạn không chịu, không nhìn chằm chằm Giản Ninh nữa mà bước tới múc cho cậu một chén, mới bưng mặt ngồi vào trước bàn ăn cơm, cùng Giản Ninh lần lượt ăn. Trong căn phòng nho nhỏ tĩnh lặng, chỉ có âm thanh ‘sụn sụt’ hai người ăn mì, thế nhưng Mục Ngạn lại cảm nhận được đây là món ăn ngon nhất mà y đã từng ăn trong mấy năm qua.

Ăn xong, Mục Ngạn nhìn thời gian, đã gần mười một giờ, y đứng phía sau ôm lấy Giản Ninh đang rửa chén không chịu buông, đem cằm đặt lên vai cậu buồn bực nói: “Ninh Ninh, tôi phải về, em đi ngủ sớm đi có biết không, không cần phải tự gánh vác một mình nữa, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng…”

Giản Ninh dừng một chút, nghiêng đầu ở trên mặt y hôn một cái, nhỏ giọng nói vài chữ.

“… Em thật sự cho tôi lưu lại?!”

Giản Ninh bả vai giật nảy, đem Mục Ngạn ném ra: “Trễ như vậy lái xe không an toàn, cậu tạm thời ở đây ngủ một đêm đi, nếu không muốn ——”

“Tôi muốn tôi muốn tôi muốn!” Mục Ngạn liên tiếp nói vài câu tôi muốn, hai mắt toả sáng nhìn Giản Ninh, tựa như trong mắt chứa muôn ngàn ánh sao đêm.

Giản Ninh nhất thời nhìn đến phát ngốc, lúc sau lấy lại tinh thần rồi trên mặt lại nóng lên, cúi đầu vào phòng tìm quần áo cùng khăn mặt mới nhét vào trong tay của Mục Ngạn: “Cậu trước đi tắm đi, quần áo là của tôi, khăn mặt và đồ lót đều là mới, nhỏ tiếng xíu, đừng đánh thức mẹ tôi.”

Mục Ngạn trên mặt vẫn là không nhịn được ý cười, tiếp nhận quần áo của Giản Ninh ở bên tai cậu thấp giọng nói: “Ân, tắm xong ở trên giường đợi em.”

Giản Ninh bị thổi nhiệt vào tai khiến cậu cả người đều run một trận, nhịn không được liền đẩy y ra, không có sức lực mà mắng một câu, “Có bệnh.”

Lúc Mục Ngạn tắm xong, Giản Ninh chỉ mới liếc mắt nhìn sang y liền nở nụ cười, Mục Ngạn bình thường dáng người nhìn không quá cường tráng, nhưng hiển nhiên lại là loại hình mặc quần áo thì gầy thoát quần áo ra rồi lại có thịt, áo sơ mi chữ T của Giản Ninh mặc trên người y, rất giống một cái áo bó.

Mục Ngạn thấy Giản Ninh cười đến bả vai đều run rẩy, có chút buồn bực, đơn giản liền cởϊ áσ ra, loả thể thân trần: “Còn cười, quần áo liền không nói, qυầи ɭóŧ cũng chật như vậy, có thể cởi ra luôn không, ân?”

Giản Ninh lúc này mới nhìn đến hạ thân của y, qυầи ɭóŧ của mình so với Mục Ngạn hình như là nhỏ hơn một số, chật đến độ sắp không bao trọn được cả tính vật mềm nhũn phía trước, lồi ra cả một đoạn lớn, Mục Ngạn còn cố ý dùng hạ thân đỉnh đỉnh về phía cậu.

“Cậu… Mau trở vào phòng nhanh! Bộ dáng này mà để mẹ tôi thấy thì làm sao bây giờ!” Giản Ninh trên mặt đỏ bừng đẩy y, hai tay chạm đến l*иg ngực trần trụi nóng bỏng của Mục Ngạn, lại vội vàng thụt lùi trở về, ngược lại chụp lấy cánh tay Mục Ngạn đang vuốt ve cậu.

Mục Ngạn cười ha ha, rốt cuộc buông tha cậu, nghênh ngang mà mặc qυầи ɭóŧ trở về phòng, lưu lại một bóng lưng trần trụi với đường cong hoàn mỹ khiến Giản Ninh cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.

Giản Ninh trở về phòng thì Mục Ngạn đã ngủ, chỉ chừa lại ánh sáng từ ngọn đèn trên bàn học. Mục Ngạn nằm bên ngoài, Giản Ninh chỉ có thể nhẹ nhàng mà trèo vào bên trong, cậu lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông đối diện, vươn tay tắt đèn bàn, cả phòng liền lâm vào một mảng bóng tối.

Giản Ninh từ đầu đã không dám lộn xộn, có chút cứng ngắc mà nằm thẳng, cái giường khá nhỏ, cậu cùng Mục Ngạn cách nhau nửa đoạn, ngay cả chăn cũng không dám kéo, thẳng cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng hít thở đều đặn cậu mới dần dần trầm tĩnh lại, hướng Mục Ngạn trở mình lại. Cậu kéo lấy một góc chăn, đắp lên nửa người mình, nghĩ nghĩ, lại cọ qua chỗ Mục Ngạn một chút, cuối cùng co người lại như một đứa trẻ nằm rúc bên cạnh Mục Ngạn.

“Mục Ngạn…” Giản Ninh cúi đầu nỉ non một tiếng.

“Ân?”

“…”

Giản Ninh sửng sốt, người đàn ông bên cạnh đã xoay người một cái, kéo cậu vào trong l*иg ngực của mình.

“Mệt cho tôi còn chờ mong em có thể làm chút gì đó… Có phải muốn tôi ôm em như vậy hay không?”

Mục Ngạn cơ thể thật nóng, cho dù là mùa đông cũng giống như một cái bếp lò toả nhiệt, trước kia vẫn ôm cả người Giản Ninh như vậy, Giản Ninh thoải mái mà cọ cọ mặt lên, cúi đầu ‘ân’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy cậu chờ mong tôi làm cái gì?

Mục Ngạn bị hỏi liền nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời, nửa ngày mới mở miệng oán hận: “Ấn theo một chút trong sách làm…”

Giản Ninh thấp giọng nở nụ cười, ngẩng đầu lên hôn cằm Mục Ngạn, lại vươn tay lên ấn đầu của y xuống thấp xuống, ngăn chặn lại cái miệng còn đang oán hận kia.

Mục Ngạn dừng lại một chút, hô hấp dần trầm, y ban đầu còn cố ý bất động, từ lúc Giản Ninh trúc trắc dùng lưỡi thăm dò ở trên môi y miêu tả, nhẹ nhàng tiến nhập vào khoang miệng y thăm dò, va chạm, song y căn bản không nhịn được bao lâu, trong lòng đã dâng lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt rất nhanh đã khiến y mất đi lý trí, đè lại cổ Giản Ninh, hung hăng cướp lại quyền chủ đạo về phía mình.

Đầu lưỡi giao triền, âm thanh ướŧ áŧ ở trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, Giản Ninh không biết bọn họ hôn bao lâu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ồ ồ thở dốc của hai người, Mục Ngạn đưa tay sau cổ cậu nhẹ nhàng vuốt ve, như là trấn an lại như khıêυ khí©h, tay còn lại thì chuyển xuống ôm lấy eo cậu, ở đường cong của eo mà vỗ về.

Hạ thân hai người không thể tránh khỏi cùng một chỗ ma xát, đè ép, Giản Ninh miệng bị lấp kín, chỉ có thể theo cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nụ hôn kịch liệt dần dần bình phục lại, Mục Ngạn thở phì phò buông Giản Ninh ra, khàn khàn giọng nói: “Ninh Ninh, đừng kêu như vậy, tôi không nhịn được mất.”

Giản Ninh vô lực mà tựa vào l*иg ngực y, ngay cả lời phản bác cũng không nói được, đơn giản là không thèm để ý tới.

Mục Ngạn càng ôm chặt lấy cậu, chỉ cảm thấy trong lòng thoả mãn dị thường, hận không thể cứ như vậy mà ôm mãi. Y hít sâu một hơi, chờ du͙© vọиɠ trong cơ thể dần lắng xuống, mới có chút chần chừ hỏi: “Ninh Ninh, Trước em… Có phải bởi vì dì mới cùng tôi…”

Mục Ngạn không nói hết, y không dám nói ra hai chữ kia, hiện tại chỉ nhớ tới đoạn tin nhắn đó, y cũng đã toát cả một thân mồ hôi lạnh rồi.

Giản Ninh không hé răng, Mục Ngạn cho là cậu không muốn nói, đang muốn nói sang chuyện khác, chợt nghe người trong lòng ấp a ấp úng nói: “Không hoàn toàn là bởi vì bà ấy… Tôi hẳn là nên nói cho cậu, là do tôi nhu nhược, chọn cách cực đoan nhất…”

“Được được, đều đã là quá khứ, vậy em hiện tại nói cho tôi biết, lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“…Đoạn thời đó mẹ tôi cảm xúc không ổn định, trước ngày thi một ngày, mẹ tôi không khống chế được, nháo đến tận khuya, còn kinh động đến hàng xóm, tôi ngày hôm sau liền… Dậy muộn, không tham gia được bài sát hạch đầu tiên, tôi… Tôi đã cố gắng thi cử, nhưng tôi biết là vô dụng, cái gì đều làm không được…”

Giản Ninh cùng Mục Ngạn vô số lần ở trên sân thể dục tưởng tượng qua tương lai của bọn họ, bọn họ chọn chung một trường đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng thuê một phòng ở cùng nhau bắt đầu đi làm, kiếm thật nhiều tiền, Giản Ninh cần tích trữ rất nhiều tiền, để chữa bệnh cho Ninh Tiệp, mua nhà, cải thiện hoàn cảnh, chờ bọn họ hoàn toàn độc lập xong liền hướng đến người nhà bộc lộ, có lẽ sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng bọn họ sẽ không thay đổi suy nghĩ, chỉ cần tưởng tượng đến cuộc sống sau này có đối phương, có thể cười với nhau một cái liền có thể tiếp tục phấn đấu.

Nhưng là Giản Ninh không biết, thì ra chỉ cần một chút biến cố nho nhỏ, tương lai của cậu liền toàn bộ bị phá vỡ. Thời khắc nhìn thấy thành tích của mình, vẫn là tuyệt vọng, lùi bước, cậu không có cách nào thuyết phục bản thân, cũng không dám đi đối mặt với Mục Ngạn, cậu một lần nữa quay lại với thế giới nhỏ của mình, giống như trở lại với cuộc sống trước kia chưa có Mục Ngạn.

“…. Em có phải ngu ngốc không hả? Bình thường thông minh như vậy, kết quả lại suy nghĩ như thế.” Mục Ngạn cúi đầu ở trên mặt của Giản Ninh mà nặng nề cắn mấy cái, trong lòng vừa đau vừa tức, “Chỉ vì vậy, em khiến tôi khó chịu bảy năm, còn đem chính mình trở nên hỏng bét như thế, nếu tôi không phát hiện ra, em phải làm sao bây giờ?”

Giản Ninh chôn ở trước ngực y không lên tiếng, một hồi lâu mới mở miệng: “Mục Ngạn, tôi không phải là người tốt như cậu nghĩ… Tôi làm sai rất nhiều chuyện…”

Mục Ngạn nhận thấy thân thể của Giản Ninh run rẩy, trong lòng trầm xuống, vuốt ve đầu của cậu nhẹ giọng trấn an: “Ninh Ninh, không nói nữa, không muốn nói cũng không cần phải ép mình.”

Giản Ninh nhắm chặt mắt, thân thể còn run lợi hại hơn, cậu liền hít sâu mấy hơi, giống như phải tiêu hao rất nhiều khí lực mới có thể đem bí mật vùi sâu dưới đáy lòng của mình mở ra cho Mục Ngạn xem: “Khi đó tôi đã mở khí gas ra… Tôi thật sự rất hận bọn họ, càng hận chính bản thân mình, tại sao lại tại điểm mấu chốt lại tới muộn… Nhưng là tôi không có biện pháp…. Cho nên rất nhanh liền đóng lại…”

Giản Ninh đứt quãng mới nói xong, ngừng thở, thật giống như đang đợi một hồi thẩm vấn và phán quyết. Đỉnh đầu không có âm thanh, cánh tay Mục Ngạn đang ôm lấy cậu cũng buông ra, đáy lòng Giản Ninh một trận hoang vắng, cho dù đã cắn chặt răng, nhưng cổ họng vẫn là nhịn không được phát ra một tiếng kêu khẽ.

Nhưng ngay sau đó, Mục Ngạn liền đem trước ngực cậu tóm chặt lấy.

“Em làm sao có thể…!” Mục Ngạn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt màu đỏ tươi, cơ hồ sắp thở không nổi, “Lời hứa trước đó cũng đều là gạt tôi?! Cùng tôi một chỗ, cùng nhau đối mặt với người nhà? Một người lặng lẽ rời đi đã quá đủ, em thế nhưng còn muốn ——”

“Không phải… Không phải gạt cậu!”

Mục Ngạn biết chuyện này không thể trách Giản Ninh, nhưng y tại thời điểm Giản Ninh thống khổ nhất, thế nhưng cái gì cũng không làm được, thậm chí ngay cả quyền được biết cũng không có.

“Ninh Ninh, tôi có lúc thật không có cách với em, em cái gì cũng không chịu nói cho tôi, không cho tôi biết, luôn tự mình quyết định, tôi nghĩ chỉ cần tôi trở nên lớn mạnh hơn một chút là được, kết quả em rời đi, đi còn dứt khoát như vậy…” Mục Ngạn giọng nói rầu rĩ, nghe được Giản Ninh tâm đều nhéo lên, “Cho dù trên thế giới chỉ còn lại một người yêu thương em, em cũng vì đối phương mà sống tốt một chút có được không…”

Giản Ninh mạnh mẽ ôm lấy y, sụp đổ vỡ oà: “Thật xin lỗi Mục Ngạn… Tôi chỉ là sợ khoảng cách của chúng ta càng lúc càng xa, cũng không muốn cậu vì chuyện này mà phiền lòng…”

Mục Ngạn ở trên mông cậu hung hăng đánh một cái: “Còn tự chủ trương.”

Giản Ninh run lên, không hề hé răng.

“Về sau có việc có cùng tôi nói không?”

Giản Ninh ra sức gật đầu.

“Tốt lắm, đừng khóc, ngày mai mắt sưng liền mở không ra, bị dì nhìn thấy thì làm sao bây giờ.” Mục Ngạn liếʍ nước mắt đọng trên mắt của Giản Ninh, đầu lưỡi lưu lại vị mặn tới tận đáy lòng y, “Tôi cũng bỏ qua những chuyện trước đó, năm đó không tìm thấy em, là chuyện hối hận nhất của tôi, cho nên chúng ta hoà nhau.”