Chương 1: Tiết tử

Trên mặt biển rộng phủ đầy sương mù, một chiếc thuyền buồm kiểu Bắc Âu cổ điển đang lặng lẽ trôi đi.

Chiếc thuyền có thân ngắn và rộng, bánh lái ở đuôi thuyền, chỉ có một cột buồm vuông duy nhất được giữ thẳng bằng một cọc buồm, điều đặc biệt hơn là thuyền màu trắng ngà và cánh buồm vàng ố, vẽ một đoá hoa nhài màu trắng.

Chiếc White Jasmine có hai tầng cabin, tất cả đều ở dưới tầng trên của tàu, không có cửa sổ trên thuyền, và nó tối đen như mực khi xuống boong tàu.

Daisy nhấc lên đèn dầu đi xuống bậc thang tàu, mặc váy dài đen bó sát bằng lụa mượt, bao bọc đường cong hoàn hảo của cơ thể cô.

Đi qua lối đi hẹp, ánh sáng từ đèn dầu bắt đầu mờ dần, tiếng thì thầm nhỏ từ góc tối dần dần lan ra.

Daisy không dừng bước, đi thẳng vào cabin ở đuôi thuyền.

"Tôi đang đuổi theo cơn bão kỳ lạ đó, nó đã qua cảng Suloss và lan rộng trên một vùng biển rộng lớn..."

Kỳ lạ thật, trong cabin yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có giọng nói của Daisy.

Một bóng trắng vụt lướt qua góc phòng, ngọn đèn dầu đen thui trong l*иg đèn chớp tắt liên hồi, rồi "xì" một tiếng tắt lịm.

Bóng tối hoàn toàn bao phủ căn phòng nhỏ trong nháy mắt, nhưng Daisy vẫn không hề có phản ứng gì.

Tóc đen dài, dính ướt, từ từ quấn quanh cánh tay Daisy, một bóng ma với chiếc váy trắng đầy máu chậm rãi hiện ra bên cạnh cô.

"Gần đây tôi phát hiện cơn bão có dấu hiệu giảm dần, nó dường như sắp dừng lại..."

"...Vâng, nơi bắt nguồn của cơn bão, gần chỗ mà Vô Vưu Uyên chết, rất gần."

Daisy dường như đang nói chuyện với ai đó, nhưng ngoài cô ra, không ai nghe thấy tiếng nói khác.

Con dao bạc sáng xuất hiện trong tay bóng ma váy trắng, những vết máu trên cơ thể cô mở rộng dần, dòng máu đen nhẹ nhàng rơi xuống sàn.

"Nhưng tôi không thể dự đoán được bất cứ dấu hiệu nào của Vưu Vô Uyên, ngay cả khi ở gần nơi bão nảy sinh..."

Daisy vẫn tiếp tục nói chuyện như thường, dường như không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào.

Bóng tối dày đặc chấn động lên trong một vái chớp mắt, bóng ma váy trắng giơ dao lên cao, cô ấy cần máu, cô ấy cần cảm giác dao đâm vào làn da mềm mại!

"Dừng lại, Jasmine!"

Daisy đột nhiên quay đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ máu của bóng ma, "Cô làm bẩn sàn nhà rồi."

Nữ quỷ há to miệng, phát ra một tiếng hét lạnh lùng về phía Daisy, nhưng cơ thể của cô bắt đầu kéo dài và xoắn, sau đó biến mất chỉ trong nháy mắt.

Đèn dầu, lặng lẽ và tối tăm trước đây, lại bất ngờ nhấp nháy một lần nữa, sợi đốt đen cháy lại với ánh sáng vàng nhạt.

Ở phía trước Daisy đứng một cột đá hình vuông cao gần một nửa người, được trang trí với một cái bát vàng khắc hoa văn tinh xảo, đựng đầy một chất lỏng đỏ đậm.

Lúc này, chất lỏng trong cái bát vàng như là bị nấu sôi lên, phát ra những bọt khí màu đỏ máu liên tục. Daisy nhìn chăm chú vào những bọt khí như đang nhận được một thông điệp vô hình nào đó.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ quay trở lại ngay. Sau đó, tôi sẽ sai người đi khám phá phía này của cơn bão."

xxxxx

"Mọi người, cúi xuống! Cúi xuống! Giữ chặt!"

Màn sương đen đậm phủ lấy biển khơi dữ dội, Thuyền Sắt Giáp Kỳ Nhân chỉ là một con tàu đánh cá nhẹ chưa đến hai trăm tấn.

Trên biển động loạn, sóng to gió lớn như vậy, có vẻ như chỉ có thể nghe theo số mệnh.

Bạch Tuyết Nhi chặt chẽ nắm lấy những dây lưới đan rối trên cái máy quấn, thân hình nhỏ bé bị thuyền đánh động mạnh mẽ.

Thủy thủ trên tàu Sắt Giáp Kỳ Nhân lúc này đã trốn vào trong phòng thuyền, hoàn toàn không quan tâm đến số mạng của những người bên ngoài.

"Con xin thần linh cao cả, xin hãy che chở và bảo vệ con!"

Ở Không xa Bạch Tuyết Nhi, một chàng trai tóc nâu mắt xanh hét lớn. Vị trí của anh ta không tốt, không có vật gì để nắm, chỉ có thể cố chấp nắm chặt mảnh sắt vênh lên trên tấm thuyền.

"Đây là vùng biển quỷ sương mù, thần của cậu không hữu dụng đâu!" Bạch Tuyết Nhi đá một cái lưới bên chân xuống, quấn lấy chàng trai.

"Cậu là thiên thần của tôi, bây giờ ai cứu được tôi, người đó chính là thần của tôi!"

Lời của chàng trai khiến Bạch Tuyết Nhi cười, trên không trung bầu trời vạch xuống một tia sét.

"Làm sao lại có cơn bão lớn như thế này trên vùng biển này?"

"Đúng vậy, tuyến đường này đã được nhiều người đi qua rồi mà!"

Hai người còn lại vừa giữ được thăng bằng cho mình, nhưng liền sau đó, tàu Sắt Giáp Kỳ Nhân lại bị một đợt sóng lớn hất lên trời!

"Aaaahhhh—"

"Đây là Biển quỷ sương mù, bất cứ điều gì xảy ra cũng không phải là điều lạ..."

Tai Bạch Tuyết Nhi vang lên những tiếng hét rền từ các hành khách khác, cô vướng mình vào mớ lưới cá, nhìn lên trời mặt lấm tấm, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.

Bầu trời u ám, sương mù dày đặc xen lẫn với đám mây, những tiếng vang rền dữ dội chiếu sáng xung quanh.

Trận bão kỳ lạ bất ngờ này, không ai biết nó sẽ dừng lại vào lúc nào, cũng không ai biết liệu nó có dừng lại không.

"Ôi, Thượng Đế của tôi!"

Chàng trai tóc nâu này lại tiếp tục la hét, Bạch Tuyết vừa muốn cười lại nhìn thẳng vào trời xanh, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào không gian trên đầu:

"Thiên sứ tốt bụng, cậu hãy nhìn!"

Bạch Tuyết Nhi mở to mắt, một tia sét dài xuất hiện trên bầu trời đen thui, phía trên đám mây sương mù, một hình ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện.

Hình dạng đen kịt nằm trong mây mù, mọi sương mù đều bao quanh nó.

Bạch Tuyết Nhi không dám nháy mắt, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hình dáng chuyển động chậm rãi.

Dần dần, nó lộ ra một chút gì đó.

"Đó là một bên thuyền?"

"Trên trời có một con thuyền khổng lồ!"

"Rầm!"

Một cơn sóng lớn đập mạnh vào thân tàu Sắt Giáp Kỳ Nhân, làm cho tất cả mọi người trên tàu rung lên.

Bạch Tuyết Nhi vội vã túm lấy dây thừng trên máy quấn, treo mình mạnh mẽ. Nhưng những người khác trên tàu không có may mắn như vậy.

Cùng với tiếng kêu lớn, những hành khách chỉ mới lúc nãy còn hoài nghi về việc tại sao biển cả này lại có bão, đã như một con diều, bị biển cuốn đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

"Ôi Thượng Đế của tôi, ôi Ông Trời!"

Thật may, chàng trai tóc nâu vẫn còn mảnh lưới cá Bạch Tuyết vừa ném cho anh ta, còn đủ để anh ta không bị cuốn ra ngoài.

Bạch Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc xoay người, nhìn lên trời.

Màn sương đen dày đặc lại che phủ toàn bộ bầu trời, cảnh vừa xảy ra tựa như một kỳ tích tình cờ được thế giới chứng kiến.

xxxxx

Bãi cát trắng tinh, bầu trời xanh thẳm, tiếng chim biển hót cao và làn gió biển mát lành.

Nhạc Dương nằm trên một tảng đá ngầm phẳng mặt, bộ quần áo ướt sũng đã khô gần hết, nhưng tâm trí anh vẫn mơ hồ. Toàn thân dường như đã bị vỡ vụn và lại được dán lại.

Một đợt sóng trắng xô đẩy một tấm ván màu đen thẳng vào tảng đá ngầm, phát ra những tiếng va chạm đều đặn.

Trước đó, Nhạc Dương đã nằm sấp trên tấm ván đó, đi theo những cơn bão dày đặc, lơ lửng trên biển lớn che phủ bởi sương mù. Anh không nhớ anh đã trội được bao lâu, cũng đã nhiều lần nghĩ rằng mình sẽ mất ý thức, rơi xuống dưới biển, thành thức ăn cho cá.

Tuy nhiên, mỗi khi anh tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê, anh vẫn nằm sấp trên tấm ván, xung quanh vẫn là sấm chớp, sóng to.

Khi cơn bão cuối cùng ngừng lại, tấm ván trôi vào hòn đảo nhỏ này, Nhạc Dương nghĩ rằng ông trời cuối cùng cũng mở mắt ra, và anh sẽ được cứu rỗi. Nhưng không ngờ, mọi thứ chỉ là bắt đầu.

Một trận thánh âm thấp đầy u sầu đột ngột xuất hiện sâu trong tâm trí anh, giống như một con cá voi khổng lồ cô đơn kêu gọi ở đại dương sâu thẳm.

Điều này không phải là tiếng ù tai, cũng không phải là anh đâm hỏng đầu óc, mà giống như ai đó đã chèn một loại cảnh báo vào phần sau của đầu anh. Mỗi khi âm thanh này vang lên, nó đồng nghĩa với một sự kiện sắp xảy ra.

Tuy nhiên, Nhạc Dương rất kiên trì không để ý đến âm thanh đó, đầu mình do mình làm chủ. Từ khi bắt đầu bò lên bờ biển, anh đã cố gắng nhớ lại mọi thứ của mình.

Anh đã mất trí nhớ!

Anh không nhớ mình đến từ đâu, không nhớ cha mẹ hoặc gia đình, không nhớ nổi chunhs mình làm gì đó.

Tuy nhiên, những ký ức của anh không hoàn toàn trống rỗng, thay vào đó là nhiều mảnh ghép hỗn tạp không thể ghép lại. Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là tên của mình. Nhạc Dương, một cái tên dễ dàng bị nhầm lẫn với tên địa danh.

Nhạc Dương có thể mơ hồ rằng, trước khi đến vùng biển kỳ lạ này, anh đã ở trên một con thuyền. Có tiếng ồn ào và nước biển đang tràn vào thân tàu, dường như đã gặp phải một tai nạn biển.

Bất ngờ, một cơn đau đớn đột ngột trong tâm trí anh. Nhạc Dương lấy tay che trán, anh không thể tiếp tục suy nghĩ sâu hơn nữa. Mỗi khi ý nghĩ ấy trỗi dậy, tựa như bị hàng trăm cây kim đâm vào thái dương.

Đoạn âm thanh cảnh báo u ám và dài lâu lại vang lên, khiến tâm trí của Nhach Dương ngày càng rối ren. Cuối cùng, anh buộc phải nhượng bộ và chấp nhận âm thanh đó.

Như là việc nhấn nút xác nhận, một bản đồ hàng hải được làm từ da cừu tự nhiên hiện lên từ không trung. Phần lớn bản đồ trống trơn, chỉ có một hòn đảo được đánh dấu và một chiếc thuyền nhỏ, bên cạnh đó là một vài dòng chữ màu đen xuất hiện từ từ.

【Tên hòn đảo: Chưa biết】

【Mức độ khám phá: Không】

【Nhiệm vụ khám phá ban đầu: Lấy chìa khóa phòng ký túc xá】

【Thời gian rời đảo: Ngày thứ chín, buổi trưa mười hai giờ】

【Nhắc nhở: Vui lòng sớm vào đảo, ác linh đã gần kề】

Bên bờ biển êm đềm, một luồng gió biển lại thổi qua, phía xa, mặt biển được một lớp sương mù dày đặc bao phủ.

Nhạc Dương nhìn xa một lúc, có lẽ vì mất trí nhớ và trải qua một loạt những cú sốc kỳ diệu, bây giờ lòng an tĩnh như nước, dường như đã chấp nhận mọi giả thiết...

Âm thanh va chạm có nhịp điệu phát ra từ dưới đá ngầm, Nhạc Dương rút lại ánh mắt, tấm ván màu đen đen thẳng được sóng biển xô đẩy, đang xoay vòng dưới chân đá ngầm.

Chính là mảnh ván đen nhìn chẳng có gì nổi bật, cứng nhắc như thế, đã cứu sống được mạng sống nhỏ của anh trong cơn bão che trời che đất đó.

Nhạc Dương nhảy xuống đá ngầm, cuốn lên quần, bước vào nước biển, từng chút một lấy sức kéo từng phần tấm ván cứu mạng của mình lên bờ cát. Mảnh ván này thực ra cũng không hẳn là nhỏ, lớn hơn cả chiếc giường đôi, Nhạc Dương phải tốn sức lực lớn.

Anh ta tìm một tảng đá ngầm hình thù kỳ lạ, đào một cái hố cạnh đó, đẩy tấm ván vào.

Nhìn kỹ, tấm ván này cũng không phải không có đặc điểm gì, vật liệu gỗ rất dày, không thấy dấu vết sơn phủ, dường như ban đầu đã là màu đen thuần khiết, giữa có khắc vân tối tăm phức tạp, ngâm trong nước biển mấy thời gian rồi, nhưng không hề có dấu hiệu nứt nẻ.

Nhạc Dương ngồi xổm bên mép hố cát nghiên cứu một lúc, vươn tay ra, dọc theo những đường vân tối tăm đó, từng điểm từng điểm miêu tả lên. Anh ta muốn xem, trên mảnh ván này khắc rốt cuộc là cái gì.

Đột nhiên, như dòng điện chạm vào, vô số hình ảnh tràn vào đầu óc của Nhạc Dương: có con thuyền trên mặt biển yên tĩnh, có sương mù đen đậm cuồn cuộn, có sét đánh liên tục trên bầu trời, có hình dáng khổng lồ dưới tia sét khiến người ta cảm thấy nghẹt thở...

Sau đó, Nhạc Dương nhìn thấy một người, một người được bao phủ bởi sương mù! Anh không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ thấy một đôi mắt đỏ máu, cháy bỏng!

Anh đọt nhiên rút tay lại, đầu ngón tay cảm thấy đau như bị bỏng, Nhạc Dương khạc thổi vào đầu ngón tay một hồi hơi, lại nhìn xuống tấm ván, nhưng tấm ván không có bất kỳ thay đổi nào.

"Mẹ nó, hãy nhanh lên!"

"Tại sao lại như vậy?"

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Ở đây Nhạc Dương vẫn đứng ngẩn ngơ bên hố cát, trong khi phía bờ cát khác đột nhiên vang lên tiếng ồn ào của người.

Cũng gặp phải cơn bão, tàu sắt khổng lồ cũng trôi vào hòn đảo nhỏ này.

Một nhóm người lần lượt xuống thuyền, người đầu tiên là một người đàn ông mạnh mẽ, miệng hùng hunhf hổ hổ, theo sau là các thủy thủ của anh ta mỗi người đều ủ rũ cụp đuôi.

Cô gái tóc trắng Bạch Tuyết Nhi và cậu bé Marshall tóc nâu cùng với hành khách còn lại Vi Đông đang đi cuối cùng.

Tàu Sắt Giáp Kỳ Nhân cuối cùng cũng vượt qua được cơn bão đó và đã đi lênh đênh trên biển thêm ba bốn ngày.

Cuối cùng, thuyền trưởng thô lỗ thông báo với họ rằng tàu Sắt Giáp Kỳ Nhân đã lệch khỏi tuyến đường dự kiến ban đầu, và hòn đảo phía trước là một hòn đảo ác mộng với độ khó nhiệm vụ chưa xác định!