Chương 20: Tín hiệu Máu.

Thuyền Minh Nhật lên đường đến Đảo Ác Mộng mới. Tọa độ của hòn đảo này do Vu Thiên Tuệ cung cấp, một hòn đảo Ác Mộng cấp độ một, được coi là lời cảm ơn vì đã đưa cô rời khỏi đảo.

Nhạc Dương không hiểu tại sao một tọa độ lại có thể được coi là lời cảm ơn. Dù sao, anh cũng chẳng biết làm thế nào với cô gái tinh quái này.

Sau khi thuyền Minh Nhật chính thức trở thành thuyền u linh cấp bậc học viên một sao, Nhạc Dương mở cuộn giấy ra và phát hiện ra rằng ngôi sao thứ hai sau cấp bậc học viên cũng đã được lấp đầy!

Thành Gia Thư từng nói rằng những con thuyền u linh có tài năng mạnh mẽ không cần phải nuôi dưỡng ở giai đoạn đầu, bản thân năng lượng của chúng có thể lấp đầy các ngôi sao. Tuy nhiên, Nhạc Dương không biết sức mạnh của bản thân thuyền Minh Nhật có thể lấp đầy đến cấp độ nào.

Điều kiện để lên cấp bậc học viên hai sao là: làm một chiếc giường cho thuyền trưởng.

Nhạc Dương: "..." Dù sao chúng ta cũng từng cùng sinh cùng tử, có cần phải ghét bỏ anh như vậy không?

"Chuyện này dễ thôi, nhưng gỗ trên thuyền không đủ, chúng ta đi vội quá." Gaiy tỏ vẻ lo lắng.

"Không sao cả, dù sao đây cũng chỉ là hòn đảo Ác Mộng cấp độ một, chờ rời đảo rồi nói tiếp." Thuyền trưởng Nhạc lẩm bẩm.

Vu Thiên Tuệ nhăn mặt khi cầm bát cơm ở bên cạnh, cô chưa bao giờ nghe thấy điều kiện nâng cấp kỳ quặc như vậy. Con tàu kỳ lạ, thuyền trưởng kỳ lạ, và cả nhiệm vụ thăng cấp cũng kỳ lạ!

"Thuyền linh của anh chắc chắn không phải là một con ma đàng hoàng!" Tiểu Thiên Tuệ suy nghĩ một hồi rồi kết luận.

"!!! Em sẽ hối hận đấy." Nhạc Dương nói.

Sau bữa tối, Nhạc Dương lấy ra cuốn nhật ký của An Nhiễm. Sau khi thuyền Minh Nhật thăng cấp học viên một sao, nhiều kỹ năng đã được kích hoạt.

Phong ấn đồ vật là một trong số đó, vì nguy cơ phản phệ, để sử dụng an toàn và thường xuyên, cần phải tiến hành phong ấn. Có hai phương pháp phong ấn chung: nhờ nhân viên Thần Điện phong ấn, tất nhiên phải trả tinh tệ, phương pháp thứ hai là sử dụng sức mạnh của thuyền u linh để phong ấn.

Nhạc Dương cầm lấy cuộn giấy, trong đầu bắt đầu vẽ ra cành cây bạch quả, cuộn giấy nhanh chóng bắt đầu cộng hưởng với anh. Với sự trợ giúp của cuộn giấy, hoa văn của huy hiệu nhanh chóng hình thành trong hư không, trên cây bạch quả cao lớn, các kỹ năng khác nhau tương ứng với các đường gân lá khác nhau, Nhạc Dương nhanh chóng tìm thấy vị trí phong ấn, đường gân lá sáng lên trong không trung, một ma trận phong ấn phức tạp hiện ra trên tờ giấy dày màu nâu vàng.

Cuốn nhật ký được đặt trên bàn, dường như nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng di chuyển một chút, một ma trận hình tròn xuất hiện từ hư không, bao trùm lấy cuốn nhật ký.

Phong ấn hoàn tất, có lẽ vì có linh hồn của An Nhiễm tồn tại, cuốn nhật ký không phản kháng quá nhiều.

Nhạc Dương thu dọn cuộn giấy, sau khi sử dụng kỹ năng, anh ta lại có thêm hiểu biết về khả năng của thuyền trưởng thuyền u linh.

Để sử dụng kỹ năng thành thạo, anh cần luyện tập khả năng tập trung tinh thần và vẽ chính xác hoa văn và mạch lạc của kỹ năng mọi lúc mọi nơi. Cuộn giấy sẽ cung cấp một số trợ giúp và gợi ý, nhưng nếu hoàn toàn dựa vào cuộn giấy, anh chắc chắn sẽ gặp bất lợi khi đối đầu với những thứ khác. Rất có thể kỹ năng của anh chưa hoàn thành, đối phương đã tung ra đòn tấn công.

Tuy nhiên, hầu hết các kỹ năng của thuyền u linh cấp bậc học viên đều là bị động, trong chiến đấu thời gian thực, chủ yếu vẫn phải dựa vào đạo cụ. Có lẽ đây cũng là cách để tạo ra không gian phát triển cho những thuyền trưởng thuyền u linh mới, Nhạc Dương suy đoán.

Nhạc Dương xem qua danh sách thông tin đạo cụ trên cuộn giấy, nhật ký của An Nhiễm xuất hiện.

[Tên: Nhật ký của An Nhiễm]

[Loại: đạo cụ vong linh loại hiệu ứng đặc biệt]

[Cấp độ: Chưa xác định]

[Trạng thái: Đã kích hoạt]

[Phong ấn: Đã phong ấn]

[Hiệu ứng đặc biệt: Thu nhận vong linh, vong linh được thu nạp vào nhật ký sẽ dần được thanh lọc, sức mạnh giảm đi, oán khí giảm đi, cuối cùng linh hồn được giải thoát; số lượng thu nạp bằng với số trang còn lại của nhật ký; không thể thu nạp được trong trường hợp chênh lệch sức mạnh quá lớn.]

“Đạo cụ loại hiệu ứng đặc biệt không hiếm, nhưng loại thu nạp rất hiếm.” Vu Thiên Tuệ xem qua thông tin đạo cụ, nói: “Cấp bậc của đạo cụ cần phải đến Thần Điện, trả tinh tệ để xác định. Thần Điện có một bộ quy tắc xác định cấp độ đạo cụ, những đạo cụ có nguy hiểm và sức mạnh cực cao sẽ có số hiệu đặc biệt, Thần Điện sẽ đặc biệt chú ý, một khi chủ nhân gặp chuyện, sẽ cử người đến thu hồi. Khi anh có nhiều tinh tệ, anh cũng có thể đến Thần Điện để đổi. Tuy nhiên, đạo cụ của người bình thường đều tương đối bình thường, và cũng không có nhiều người sẵn sàng chi tiền để xác định chuyên môn. Người sử dụng chỉ cần biết rõ đạo cụ đến từ đâu và sức mạnh ở mức độ nào là đủ.”

Nhạc Dương gật đầu, nhật ký của An Nhiễm đã rất vất vả khi thu nạp Chân Y Vân, nếu đó là ác quỷ mà Chân Y Vân không thể đánh bại, thì có lẽ chỉ dùng nhật ký của An Nhiễm cũng không thể thu nạp được.

xxxxx

Đêm tối buông xuống, thuyền Minh Nhật lặng lẽ di chuyển trên mặt biển, chỉ có phòng thuyền trưởng là hơi ồn ào.

“Đại lão, đại lão, anh mở cửa đi……”

Vưu Vô Uyên không biết đã dùng cách nào để đóng cửa lại, mặc kệ thuyền trưởng Nhạc ở bên ngoài gọi như thế nào cũng không chịu mở.

“Em không muốn ngủ võng, trên tàu vốn đã lắc rồi, ngủ trên võng còn lắc hơn nữa, em say tàu thì sao?”

Cánh cửa đen tuyền vẫn đóng chặt, thực ra cánh cửa này chính là thân xác cũ của thuyền Minh Nhật, chỉ thu nhỏ lại một vòng, trở thành cửa phòng của đại lão Vưu.

Thuyền trưởng Nhạc dựa vào cửa một lúc, thấy năn nỉ ăn vạ thực sự vô ích, đành phải lúng túng treo võng lên, lắc lư leo lên.

Bạch Tuyết Nhi và Vu Thiên Tuệ ngủ dưới lầu của Nhạc Dương, Gaiy ngủ một mình ở bên mũi tàu, mặc dù tàu u linh không cần lái bằng tay, nhưng cũng sợ có tình huống đột ngột, lỡ bị gió sóng cuốn ra khỏi hải trình thì sẽ tồi tệ.

Nhạc Dương nằm trên chiếc võng đung đưa nhẹ, chùm chăn dày kín người, nhăn mặt vì những cơn ác mộng. Bóng đêm càng sâu, những mảnh vụn giấc mơ hỗn loạn xen lẫn nỗi sợ hãi tột độ lại một lần nữa nhấn chìm anh.

Anh đã từng nói với Vưu Vô Uyên rằng ngủ trên võng dễ gặp ác mộng, và đó không phải là lời nói dối. Anh ghét cảm giác chân không chạm đất, thà ngủ trên tấm ván gỗ cứng hơn là trên chiếc giường lơ lửng giữa không trung.

Vưu Vô Uyên mở mắt trong bóng tối. Cánh cửa nhỏ bé không thể ngăn cách được sự liên kết tâm hồn của hai người. Anh rõ ràng cảm nhận được Nhạc Dương đang ngày càng hoảng sợ và căng thẳng trong giấc mơ.

Nhạc Dương có bí mật gì?... Vưu Vô Uyên nhíu mày suy nghĩ.

Vu Thiên Tuệ đã lâu không có một giấc ngủ ngon. Kể từ khi biết tin con thuyền Át Lai Đặc Hoa gặp nạn, kể từ khi bắt đầu hành trình trốn chạy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy an toàn trở lại, không phải sau khi cứu anh trai, mà là khi bước lên một con thuyền u linh kỳ lạ như thế này.

"Mình nhất định sẽ cứu được anh trai..." Vu Thiên Tuệ thở dài nhìn vào trần khoang tàu đen kịt.

"Kẽo kẹt!" Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ trên lầu. Thiên Tuệ đang chuẩn bị ngủ lập tức cảnh giác.

Mặc dù chỉ mới quen nhau không lâu, nhưng cô có thể nhận ra tiếng bước chân của tất cả mọi người. Không phải Nhạc Dương, không phải Bạch Tuyết Nhi ngủ bên cạnh cô, cũng không phải Gaiy ngủ ở phía đối diện con tàu! Vậy thì lúc này ai đang xuất hiện ở phòng thuyền trưởng?

Thiên Tuệ rón rén bước vào phòng Nhạc Dương.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lờ mờ lọt qua cửa sổ hắt lên chiếc võng đang đung đưa. Nhạc Dương không có trên võng....

Xxxxx

Bữa sáng hôm sau, các thủy thủ trên thuyền Minh Nhật quây quần ăn sáng.

Thiên Tuệ ngậm chiếc bánh mì kẹp thịt bò, nhìn tinh thần đầy sức sống của thuyền trưởng Nhạc, hỏi một cách u ám: "Đêm qua anh ngủ ở đâu?"

"Đêm qua?" Nhạc Dươngbkhông hiểu lắm, "Trong phòng anh chứ, anh còn tưởng ngủ võng sẽ khó chịu lắm, không nghĩ tới nó sẽ ổn."

"Chà, quen rồi thì tốt thôi, các thủy thủ lên tàu thường ngủ võng," Gaiy ở bên cạnh nói.

Thiên Tuệ đăm chiêu, nhưng không nói gì. Đêm qua, cô đã tìm kiếm khắp con tàu mà không thấy Nhạc Dương.

Con tàu chỉ to như vậy, cuối cùng Nhạc Dương có thể đi đâu, chỉ có một nơi duy nhất.

Đã là nửa đêm, vào đó mà không ra...

Cô biết rồi, linh hồn con tàu này quả nhiên không bình thường!

Xxxxx

Cuối bãi cỏ hoang, một công trường bỏ hoang, một chàng trai đầu trọc quấn khăn rách, ngồi xổm dưới gốc tường, miệng lẩm bẩm gì đó, tay liên tục ấn vào màn hình điện thoại.

Ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt nhơ nhem của cậu ta, đôi môi nứt nẻ rỉ máu, nhuộm đỏ cả hàm răng.

Bỗng nhiên, từ khu nhà hoang phía sau hắn vang lên tiếng thét chói tai, tiếp theo là tiếng ầm ĩ, một người đàn ông tả tơi nhơ nát ngã ngay trước mặt cậu ta.

"Á, á á á!"

Cậu ta hoảng loạn ôm đầu, trên màn hình điện thoại loé sáng trở lại, hiện lên dòng chữ: "Đếm ngược ba ngày, số lần gọi điện thoại: hai..."

"Chỉ còn ba ngày, chỉ còn ba ngày nữa thôi..."

Cậu bé run run cầm lấy điện thoại, mở danh bạ.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em thực sự không thể chịu đựng được nữa. Anh trai, em xin lỗi..."

Xxxxx

Ba ngày sau khi lênh đênh trên biển, Con thuyền Minh Nhật đã đến được hòn đảo mục tiêu.

Đây là một hòn đảo có vẻ rất nhỏ, bãi biển đầy đá tảng, sau những tảng đá là cỏ hoang và cây cối khô héo.

Trước khi xuống tàu, Nhạc Dương một lần nữa sử dụng cuộn giấy, sau khi nâng cấp Con thuyền Minh Nhật, ba kỹ năng bị động đã được kích hoạt:

Một, Chung thương: Khi những người có trạng thái này bị tấn công chí mạng, họ có thể chia sẻ sát thương với những người khác có cùng trạng thái, thời gian hồi chiêu là mười lăm ngày; chỉ dành cho các thành viên phi hành đoàn đã lên tàu và sát thương chắc chắn sẽ không được chia sẻ.

Hai, Khả năng phản công: Những người có trạng thái này có khả năng phản công lại các đòn tấn công mà họ phải chịu, hiệu quả duy trì trong ba ngày, chỉ có thể áp dụng cho tối đa năm người cùng lúc.

Ba, Tăng cường chức năng cơ thể: Sức mạnh, tốc độ và khả năng phản ứng dựa trên bản thân, tăng 50%, không thể sử dụng chồng chéo, hiệu quả duy trì trong mười ngày.

Cùng với rủi ro nhất định, Chung thương cần được cân nhắc kỹ lưỡng dựa trên tình hình hòn đảo. Trước khi quyết định, Nhạc Dương sử dụng hai kỹ năng còn lại cho bản thân và tất cả các thành viên phi hành đoàn.

Bốn người xuống tàu, nhiệm vụ được công bố:

[Tên đảo: Tín hiệu Máu]

[Mức độ khám phá: 70%]

[Nhiệm vụ khám phá ban đầu: Nhận một chiếc điện thoại]

[Thời gian rời đảo: Ngày thứ bảy]

"Mức độ khám phá cao như vậy sao?" Bạch Tuyết Nhi nhìn Vu Thiên Tuệ, người đã giới thiệu họ đến đây, "Em đã đến hòn đảo này chưa?"

"Tất nhiên rồi, hòn đảo này có một món đồ rất hữu ích, em đưa các anh đến đây để kiếm đồ." Vu Thiên Tuệ nhếch cằm, vẻ mặt đắc ý.

"Đồ gì?" Gaiy, lần đầu tiên đặt chân lên đảo, tò mò về mọi thứ.

"Chính là điện thoại!"

Vu Thiên Tuệ quay người lấy một chiếc Orange 8 từ ba lô của mình, "Biết đâu bây giờ đã có phiên bản mới, em đã chán chơi hết trò chơi trong điện thoại này rồi."

Nhạc Dương, Bạch Tuyết: "..."