Chương 3

Gã ngây người một chút, cái này, cái này...

Đây nào phải tiếng quỷ khóc đêm gì đâu, đây rõ ràng là tiếng rên của một tiểu nương tử kiều mị bị thao đến dục tiên dục tử mà.

Nghĩ đến đây gã hoàn toàn không còn sợ hãi, cả người thả lỏng, cơ thể nghiêng đi, dựa lưng vào ngả vào thân cây sần sùi thô to phía sau, hai tai dựng đứng lên, trong đầu toàn là tiếng rên dâʍ đãиɠ bên tai kia.

Tiếng của tiểu nương tử này thật trong trẻo dễ nghe, tiếng rêи ɾỉ mà lại ngọt lịm, kiều mị uyển chuyển, tung bay trong rừng cây, quanh quẩn trên ngọn cây, uốn lượn từng vòng từng vòng, chọc ghẹo khiến cho hơi thở của gã gấp gáp, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, giờ phút này người đang thao người của hắn kia sung sướиɠ mất hồn cỡ nào. Nếu có thể để chính mình thay thế thì tốt biết bao.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, gã chống thân cây đứng lên, cảm giác chân tay đã khôi phục sức lực lại. Theo lý thuyết, lúc này gã hẳn là nên quay lại tìm lại gánh hàng hóa, nhanh chóng rời khỏi khu rừng âm u quỷ dị này. Nhưng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều cao cao thấp thấp bên tai, gã dường như đã bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn đi nhìn thử xem mỹ nhân đang bị thao làm này trông ra sao.

Chỉ nhìn thử một cái thôi, trong lòng gã tự an ủi chính mình. Chỉ nhìn một cái thôi rồi bản thân sẽ chạy ngay, tuyệt đối không ở lại nữa.

Tự thuyết phục bản thân, gã phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, xác định lại phương hướng một chút, mang theo vẻ mặt chờ mong, đi về phương hướng đang phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đi không bao lâu, gã đã thấy được hai ánh lửa sáng ngời.

Trong rừng rậm vắng vẻ hoang vu sao lại xuất hiện đèn dầu. Gã nuốt một ngụm nước miếng, lại không chịu hết hy vọng, hít sâu một hơi, thân thể căng cứng, từng bước một đi qua.

Còn chưa đến gần, xa xa đã thấy, trong rừng cây tối đen như mực, rõ ràng có một viện tử, tường viện chạy dài, biến mất ở hai bên trong u ám. Cũng không biết rộng bao nhiêu, đại môn của viện tử treo hai ngọn đèn l*иg màu đỏ, đúng là hai ánh lửa mà gã đã nhìn thấy.

Tiếng rêи ɾỉ chính là từ trong viện phát ra.

Chưa từng nghe thấy trong rừng Ngạ Quỷ có phủ đệ của nhà nào, gã biết như vậy chắc chắn không phải là bình thường, nhưng bị âm thanh ngọt dính uyển chuyển kia ôm ấp, gã vẫn từng chút từng chút đến gần viện tử.

Chỉ cần không đi vào được bên trong cửa, vậy thì ta sẽ quay về, gã nghĩ như vậy.

Chỉ là đợi đến khi đến dưới mái hiên, gã mới phát hiện cửa viện tử vậy mà chỉ khép hờ, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, bên cạnh cũng không có ai trông coi. Nắm chặt nắm tay, gã vẫn không thể chịu đựng được dụ hoặc, trộm lách người đi vào.

Cũng giống như bên ngoài cửa vậy, bên trong viện không có ai, gã nín thở, dán vào vách tường, đi xuyên qua từng dãy hành lang cùng một vài cửa khắc hoa, một đường đi đến tòa nhà hậu viện.

Dọc theo đường đi, gã không gặp phải ai cả, cũng không hề nhìn thấy chút ánh sáng nào, viện tử tĩnh mịch đến nỗi giống như chỉ có tiếng rêи ɾỉ nhu mị kia quanh quẩn âm vang.

Trong hậu viện, cuối cùng gã cũng nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa là một vùng sáng ngời, đồng thời cũng chân chính mà đến gần mỹ nhân không ngừng rêи ɾỉ kia.

Hậu viên là một cái hồ rất lớn, chính giữa hồ là một thủy tình tinh xảo. Thủy đình thông với thủy lang quanh co uốn lượn. Từ thủy đình đến thủy lang có những cột trụ, bên trên đều treo màn lụa đỏ trong suốt. Trong màn lụa, hai bên sườn có treo đèn cung đình tinh xảo, chiếu sáng cảnh sắc trong trong trướng.

Bên trong thủy đình, dưới ánh sáng mờ nhạt ái muội, trong lớp lớp màn lụa đỏ che chắn, hai bóng dáng đang giao hòa bên nhau, bóng dáng mảnh khảnh thon dài khóa ngồi giữa háng thân ảnh cao lớn đĩnh bạt. Thân thể trắng nõn không ngừng mà lên xuống nhấp nhô. Mỗi một lần lay động, sẽ có một tiếng động uyển chuyển yêu kiều từ dưới mặt nước truyền ra.

Thân thể cao lớn nắm chặt mắt cá chân tinh tế, ngón cái thon dài không ngừng vuốt ve lòng bàn chân trắng nõn non mềm.

Xuyên qua kẽ hở màn lụa bị gió thổi bay lên, có thể nhìn thấy cẳng chân khỏe khoắn, da dẻ mịn màng gần như trong suốt, bàn chân duỗi ra thẳng tắp, ngón chân mượt mà cuộn chặt lại.

Lâm Đại bị chọc đến nỗi trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn nhìn rõ một chút, nhưng gã vẫn còn lại chút lý trí, không dám đi vào trong thủy lang. Đi dọc theo hồ nước nửa vòng, đi tới nơi gần thủy đình nhất, nhìn trộm vào bên trong.

Trong thủy đình màn che nặng nề, hơn phân nửa thân thể mỹ nhân đều bị che khuất sau l*иg ngực nam nhân cao lớn, gã chỉ có thể nhìn thấy lông mi của mỹ nhân không ngừng run rẩy, đuôi mắt đỏ lên, cùng với đôi mặt mê loạn thất thần.

Nhìn thấy vẻ quyến rũ kinh người kia khiến gã không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc, dưới háng căng chặt đau đớn.

Đủ rồi! Phải đi thôi!

Gã không ngừng nhắc nhở bản thân mình, lòng bàn chân lại như mọc rễ, làm thế nào cũng không thể động chuyển động được.

Lại nuốt một ngụm nước miếng, ngay khi gã không nhịn được muốn kéo quần xuống giải quyết một chút, nam nhân vẫn luôn quay lưng về phía gã đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn gã.

Ánh mắt kia cao ngạo, lạnh lẽo như băng, dường như đang nhìn một con kiến vậy.

Gã không nhịn được rùng mình một cái, cuối cùng ý thức được nguy hiểm, vừa định chạy trốn, liền cảm thấy trước mặt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.