Chương 1.3

tự nhiên xuất hiện một thiếu niên nhỏ tuổi, từ xin lỗi đến chạy lấy người liền mạch lưu loát.

Nhưng mà, cậu đem chính mình đến nơi này làm cái gì?

Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Phó Cảnh Sâm đáy mắt hơi trầm xuống, không muốn như vậy liền buông tha cho thiếu niên kì lạ.

Giang Nhu bị hắn gọi lại, khuôn mặt nhỏ biểu tình đáng thương.

“Ai.”

Cậu nhận mệnh quay đầu lại, tay đều đem vạt áo sơmi nắm đến nhíu.

“Thực xin lỗi, tôi biết buổi tối hôm nay thực mạo phạm ngài.”

“Còn có quần áo…… Tôi không phải cố ý muốn đem áo sơmi ngài đi, tôi tìm không thấy quần áo của tôi.”

Vì muốn nhanh chóng rời khỏi, Giang Nhu không dám đi xuống dưới tìm quần áo.

Cậu lại sờ sờ áo sơmi, áo sơmi mặt rất thoải mái, vừa thấy chính là quần áo tốt.

quần áo tốt tiện nghi.

Ở quê quán tiểu quỷ yêu rất nghèo, đến tiền tiết kiệm còn không có, càng không có như Phó Cảnh Sâm nhiều tiền, mua áo sơ mi loại này.

Cậu trộm tích cóp một số tiền nhỏ, là chuẩn bị lưu trữ khi nhiệm vụ xuyên sách kết thúc, trở về tìm người thân!

Cậu không phải trời sinh biến thành tiểu quỷ yêu!

Trưởng thôn đại gia từng nói, cậu là một con tiểu quỷ yêu cuối cùng của thế giới bọn họ.

Nhưng thế giới khác, còn có người thân quỷ yêu của cậu.

Tiền không thể cho.

Nhưng bồi thường thứ khác vẫn có thể.

Giang Nhu chớp chớp mắt, giây tiếp theo, đem đầu tiến đến trước mặt Phó Cảnh Sâm.

“Tiên sinh, cho ngài sờ một chút!”

Giang Nhu thanh thúy tiếp đón Phó Cảnh Sâm: “Sờ một chút lên đầu tôi, sẽ giúp thân thể ngài khỏe lên.”

Tóc của tiểu quỷ yêu ẩn giấu sừng nhỏ nhòn nhọn , đối với nhân loại trị liệu rất hiệu quả.

Đặc biệt là giống Phó Cảnh Sâm sống không lâu, sờ một chút có khả năng sẽ sống thêm mấy ngày.

Chẳng qua, sừng nhỏ không thể thường xuyên sờ.

Giang Nhu mời sờ đầu, dừng ở trong mắt Phó Cảnh Sâm, làm người sau ánh mắt đều ám ám.

Không khí đình trệ một lát.

Phó Cảnh Sâm nhìn thiếu niên đầu tóc mềm mại, thờ ơ.

Hắn bất động, bức thiết muốn Giang Nhu bồi thường, kiềm chế không được.

Ma vật bách khoa toàn thư từng nói, quỷ yêu là trời sinh sẽ mị hoặc người.

Trước quỷ yêu bắt đầu mị hoặc nhân loại, không có nhân loại nào có thể cự tuyệt thỉnh cầu của cậu!

Tiểu quỷ yêu muốn cho sờ đầu bồi thường, tâm một hoành, quyết định dùng như ma vật bách khoa toàn thư nói, mị hoặc nhân loại này!

“ đầu tôi sờ rất tốt, ngài sờ một chút sẽ biết.”

Giang Nhu một bên phát phúc, một bên tàn nhẫn bóp đùi chính mình , ý đồ tạo ra đuôi mắt phiếm hồng, làm người nhìn liền luyến tiếc cự tuyệt mị hoặc hiệu quả.

Nhưng cậu không phải quỷ yêu có kinh nghiệm, một phen này véo quá tàn nhẫn, cậu đau đến đuôi mắt không ngừng phiếm hồng, đôi mắt đều đỏ.

Phó Cảnh Sâm: “……”

Phó Cảnh Sâm nhìn thiếu niên trong mắt bao nước mắt, cau mày.

Hắn thật ra một chút cũng không bị quỷ yêu mị hoặc , ngược lại cảm thấy ——

Thiếu niên này là bị hắn dọa khóc.

Hắn đáng sợ như vậy sao?

Hư hư thực thực dọa khóc tiểu hài nhi, làm Phó Cảnh Sâm ánh mắt trầm xuống.

Giang Nhu tự giác phóng kỹ năng mị hoặc, Phó Cảnh Sâm hẳn là sẽ không cự tuyệt cậu.

Cậu rèn sắt khi còn nóng, chủ động nắm lấy bàn tay to của Phó Cảnh Sâm, ấn ở trên đầu.

“Không cần khách khí với tôi, ngài có thể sờ vài cái.”

“Nếu là người khác, tôi sẽ không cho hắn sờ đầu.”

Thiếu niên nước mắt lưng tròng còn không có làm, nói chuyện thanh âm cũng kéo theo giọng mũi.

Phó Cảnh Sâm hoài nghi nếu hiện tại chính mình bắt tay rút ra, có phải hay không sẽ càng khiến cậu kinh hãi.

Quá nhát gan, còn thích khóc.

Giang Nhu không biết Phó Cảnh Sâm đã thêm cho chính mình nhãn thích khóc, cậu còn đang hỏi Phó Cảnh Sâm: “đầu tôi có phải hay không sờ tốt?”.