Chương 121

Đổng Hạnh giơ cán ô dính đầy óc của con zombie chỉ chỉ về cánh cửa đóng chặt bên phải: "Ở đó, mở khóa đi người anh em." Nói nói còn hất cằm về phía Diệp Trạch Thu.

Diệp Trạch Thu cảm nhận được Khâu Sơ Hạ đã đứng vững rồi, thì dùng đèn pin chiếu thẳng vào Đổng Hạnh, theo ngón tay hắn chỉ đi về phía đó.

Khâu Sơ Hạ đi theo phía sau anh, kéo Đổng Hạnh còn đang có ý định ngồi xổm xuống cẩn thận đào óc tìm bảo vật: "Anh cho rằng còn có tinh hạch não hạch gì đó ư?"

"Chúng ta đều có thể có dị năng, zombie không nên sinh sản ra chút tinh hạch não hạch cho chúng ta thăng cấp sao?" Đổng Hạnh vẫy vẫy cán dù, đi theo Khâu Sơ Hạ đến phía sau Diệp Trạch Thu.

Khóa của phòng bếp đơn giản, chỉ là một xích sắt vòng quanh then cửa mà thôi.

Diệp Trạch Thu nghiêng đầu, dùng má và vai kẹp đèn pin, hơi hơi khom người nhẹ nhàng mở khóa, kéo xích sắt ra vui sướиɠ hoan hô: "Đồ ăn! Chúng tôi tới đây!"

Khâu Sơ Hạ thay anh cầm lấy đèn pin chiếu vào cửa bếp, đẩy cửa ra.

Vừa mới đẩy cửa ra, cô chỉ cảm thấy trước mắt một thân ảnh màu xám lao thẳng đến, Đổng Hạnh đẩy cô và Diệp Trạch Thu sang một bên, hô to: "Cẩn thận!"

Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu bị Đổng Hạnh đẩy sang một bên, vừa đứng vững đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi.

Đổng Hạnh che lại vai trái, nhíu mày, tay phải nắm chặt cán dù, dùng sức đến độ nổi cả gân xanh, cắn răng.

Cán ô hắn đang đẩy miệng con zombie, nếu không phải vóc dáng hắn cao, cánh tay dài, con zombie kia vóc dáng không cao, cánh tay không dài thì giờ trước ngực hắn đã bị cào rách rồi.

Khâu Sơ Hạ phản ứng thật nhanh không kịp nghĩ nhiều đã bắt lấy tia sáng của con zombie đó, Diệp Trạch Thu tiện cầm lấy đèn pin bên tay trái Đổng Hạnh vừa mới rơi xuống, liên tục đập vào đầu con zombie đó.

"Sao anh bị cào trúng rồi?" Khâu Sơ Hạ chờ zombie được Diệp Trạch Thu xử lý xong, dùng đèn pin chiếu vào tay Đổng Hạnh, máu chảy từ trên vai xuống các khe hở của ngón tay xuống đất, nhìn dáng vẻ bị thương không nhẹ.

Đổng Hạnh hít sâu một hơi, cố gắng giảm bớt đau nhức của vai trái, cau mày đạp zombie dưới chân: "Dị năng!"

"Dị năng?" Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu ngạc nhiên đồng thời hô lên.

Diệp Trạch Thu ngồi xổm xuống, dùng đèn pin chiếu chiếu cẩn thận quan sát thi thể của zombie: "Dị năng gì? Trông nó không có dị thường gì mà, không khác gì mấy con zombie bình thường ngoài kia."

"Giống y như mũi tên vậy, tốc độ rất nhanh đã đến rồi. Tôi cũng không biết." Đổng Hạnh buông tay che miệng vết thương ra, cúi đầu nhìn nhìn.