Chương 123

"Nếu thật sự là tinh hạch thì nói không chừng có thể nuốt để gia tăng dị năng đó?" Cô tùy ý để Diệp Trạch Thu khiêng thùng trái cây thay mình, thuận tay nhận lấy cái nồi trong tay anh, tùy ý vui đùa một câu.

Đổng Hạnh và Diệp Trạch Thu đồng thời nhìn hạt châu, lộ ra ý nghĩ to gan, cảm thấy lời cô nói có chút có lý đó chứ.

"Chúng ta không có cách nào lấy đồ ăn về nấu chín, chỉ có thể ăn trái cây và rau dưa thôi. Trở về thôi." Khâu Sơ Hạ nhìn quét phòng bếp một lần nữa rồi nhìn vết thương còn đang chảy máu trên vai Đổng Hạnh.

Truyện Nại Nại đăng hoàn toàn không mất phí.

"Cũng được, đi về trước đi. Miễn cho mưa tạnh thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đó." Diệp Trạch Thu ôm chặt thùng táo trong tay, định cầm lấy nồi trong tay Khâu Sơ Hạ luôn, nhìn dáng vẻ một chút đều không muốn để cô mệt.

Khâu Sơ Hạ né cánh tay của anh, ôm lấy nồi, đèn pin chiếu sáng cho anh: "Bên ngoài còn đang mưa, tôi cằm ô cho anh."

Diệp Trạch Thu nghe cô nói vậy, khóe miệng không khỏi cong lên, hất cằm với Đổng Hạnh: "Nhanh chóng về băng bó cho cậu thôi, còn đang chảy máu kia kìa."

Tuy Đổng Hạnh cảm thấy tay mình không có dị vật trong đó, nhưng đau thì vẫn đau, gật gật đầu, đi theo phía sau bọn họ.

Xuyên qua nhà ăn đi đến cạnh cửa, ba người thấy còn mưa to thì đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Nếu mà tạnh mưa thì ba người bọn họ có thể về được hay không đều là vấn đề.

Đổng Hạnh bung ô đi ở phía trước, Khâu Sơ Hạ một tay ôm nồi một tay cầm ô che mưa cho Diệp Trạch Thu, đi ở phía sau anh.

Ba người đi về nhanh hơn lúc đi rất nhiều, vòng qua bọn zombie vẫn đứng bất động như cũ, đi về phía tầng lầu của bọn họ.

Đổng Hạnh đi ở phía trước, vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra thì ánh sáng chợt chiếu thẳng đến khiến hắn nghiêng đầu đi tránh khỏi ánh sáng chói mắt đó.

Tôn Cẩm Nhu kinh hô reo lên: "Sao lại bị thương một người rồi?"

"Cậu tỉnh rồi? Cảm giác sao rồi?" Khâu Sơ Hạ nghe thấy giọng khỏe khoắn của Tôn Cẩm Nhu, kinh ngạc nhìn cô ta, đặt nồi xuống cạnh cửa.

Vẻ mặt Đổng Hạnh không sao cả cúi đầu nhìn xuống vết thương của mình, nhún vai, vừa mới động một chút đã đau khiến hắn kêu rên một tiếng, nhíu mày: "Thời buổi này muốn không bị thương cũng khó."

Diệp Trạch Thu đặt thùng trái cây xuống cạnh cửa, tiện tay nhặt lấy mấy quả, tốc độ rất nhanh chạy đến nhà vệ sinh rửa sạch sẽ đem ra phát cho mỗi người một quả.

Tôn Cẩm Nhu nghe Khâu Sơ Hạ hỏi thăm, vẻ mặt hơi hơi khó xử, tầm mắt đảo qua đám đàn ông, vẫy vẫy tay với Khâu Sơ Hạ, muốn nói nhỏ với một mình cô.

Khâu Sơ Hạ kỳ quái liếc nhìn Tôn Cẩm Nhu một cái, đi đến bên cạnh cô ta, thấy cô ta vẫn còn vẫy tay thì cúi người xuống đưa tai đến bên môi cô ta.