Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 1: Đời Này, Ta Đều Không Muốn Gặp Lại Kỷ Ninh.

Chương Tiếp »
Chương 1. Đời này, ta đều không muốn gặp lại Kỷ Ninh.

Bạch Thanh Nhan mở bừng mắt ra.

Song y chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì... Chung quanh quá tăm tối. Y chỉ có thể sờ đến rơm rạ thô ráp dưới thân, phía dưới lớp rơm rạ là một tấm ván gỗ mang theo gai ngược.

Trong nháy mắt, y cơ hồ sinh ra ảo giác. Phảng phất như mình lại quay về bên trong l*иg giam của đại quân Lang Nghiệp, vẫn như cũ là nô ɭệ của người kia.

Nghĩ đến người kia, trái tim y chợt nhói lên từng hồi, cả người căng thẳng. Vết thương bị động đến phát đau. Y rêи ɾỉ một tiếng.

Nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng nói nào, chỉ mơ hồ bật lên một thanh âm khàn khàn đau đớn.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Tiếng đá đánh lửa ma sát vào nhau vang lên. Phía trên ngọn nến đã cháy tàn một nửa, ánh sáng nhàn nhạt leo lét khẽ khàng đậu lên. Vầng sáng nho nhỏ chiếu rọi một gương mặt rất trẻ.

Đó là một nữ tử thoạt nhìn mới chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, giữa đôi lông mày lại mang theo nét trải đời. Giờ phút này, nữ tử kia nhíu mày, quan sát Bạch Thanh Nhan.

"Đây là nơi nào?"

Bạch Thanh Nhan dùng ánh mắt im lặng hỏi. Nữ hài tử nhếch miệng:

"Nơi này là 'Kim Tiêu Túy'*... Thanh lâu lớn nhất bên trong Vương đô Lang Nghiệp."

*Kim Tiêu Túy: 今宵醉, Đêm nay say.

"... Thanh...?"

"Làm sao, ghét bỏ à? Không phải ta xem thường loại bạch diện thư sinh* như ngươi, chứ trông tướng nghèo kiết hủ lậu, không phải nhờ lần này ta cứu ngươi, cả đời này ngươi cũng không có cơ hội bước chân vào đây!"

*Bạch diện thư sinh: Người học trò trẻ tuổi thời phong kiến (hàm ý mảnh khảnh yếu đuối, non nớt và ít kinh nghiệm)

Giữa chân mày cô nương kia vặn thành chữ Xuyên. Bạch Thanh Nhan lắc đầu, dùng ngón tay vạch lên trên rơm rạ một hàng chữ:

"Không, ta không có ghét bỏ. Tạ ơn nàng đã cứu ta. Xin hỏi, đệ đệ ta đang ở đâu?"

Thấy y mười phần chân thành, không giống như xu nịnh lấp liếʍ mình, sắc mặt nữ hài mới dễ nhìn hơn một chút.

"Tiểu nam hài kia? Ta gửi lại nhà tỷ tỷ, cậu bé không có việc gì."

Bạch Thanh Nhan nghe nói Nguyên Thế tử bình an vô sự, trái tim mới thả lòng. Y quan sát nữ hài, thấy nàng dùng trâm cài đầu gảy gảy tâm nến, ánh nửa lại sáng tỏ hơn một chút. Giờ phút này Bạch Thanh Nhan cuối cùng cũng thấy rõ nàng, không khỏi hít vào một hơi.

Đôi mắt của cô bé giống hệt y, cũng là dị sắc song đồng*.

*Dị sắc song đồng: Hai đồng tử có màu sắc lạ.

"Nàng cũng là..."

Bạch Thanh Nhan mới viết mấy chữ, chưa kịp viết ra "huyết mạch Ngọc Dao", nữ hài đã một câu chặt đứt nửa còn lại giữa không trung.

"Ngươi cũng giống như ta, ngày trước mẫu thân bị người Ngọc Dao **, mới sinh ra tạp chủng hỗn huyết sao?"

"..."

"Ngươi không cần cảm thấy mất mặt. Ngươi nhìn con mắt của ta không khác gì ngươi. Nói thật, nếu không phải bởi nhìn thấy đôi mắt của ngươi, ta cũng lười chẳng buồn giúp."

Trong tay nữ hài ôm một bó rơm rạ:

"Ngươi cũng là bởi vì cái tạp chủng hỗn huyết này mới bị đuổi tới băng nguyên sao? Lúc ta gặp được ngươi, cả người ngươi đều đông cứng. Ta nghe nói thời điểm đánh trận, biên cảnh Ngọc Dao đều ép nam nhân hỗn huyết ra tiền tuyến làm bia đỡ đạn. Ai dám chạy, liền một đao đâm chết."

Sao có thể? Bạch Thanh Nhan thập phần chấn kinh. Y chính là Thống soái đại quân Ngọc Dao, chưa từng hạ loại mệnh lệnh này! Thậm chí ngay cả cái gọi là "hỗn huyết" tồn tại trên biên cảnh, y cũng không biết!

"Tướng lĩnh kia của bọn họ, cũng mặc kệ không quản?"

Nữ hài thấy y viết, cười khổ một tiếng.

"Ai sẽ quản? Đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nghe nói thống soái của bọn họ cũng không tệ, nhưng kể cả có là Hoàng tử thì cũng có ích gì? Ngọc Dao nát đến tận gốc, cũng không phải chỉ cần một hai người là có thể cứu vãn!"

"Vậy nàng cũng cảm thấy Ngọc Dao nên vong?"

Nữ hài nhìn Bạch Thanh Nhan một chút. Ánh mắt kia nhuốm nét tang thương, tuyệt không giống một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi.

"Ta cảm thấy hay không cảm thấy, thì làm được cái gì? Ta chỉ muốn tiếp tục sống."

"..."

"Nhà ta lúc đầu ở biên cảnh giữa Ngọc Dao và Lang Nghiệp. Thời điểm Ngọc Dao hùng mạnh, luôn có người đến cướp bóc phụ nhân. Mẹ ta thuở còn trẻ xinh đẹp, bị cướp đi làm tiểu nhân*, mới có ta. Về sau mẹ ta trốn ra ngoài, ta cũng trở thành người Lang Nghiệp. Thế nhưng cách đây ít năm, Lang Nghiệp liên tục bại lui, binh tướng Ngọc Dao bắt bách tính Lang Nghiệp đi làm nô, mẹ ta đã chết trên đường, còn ta đào tẩu. Ngươi cũng biết, thời điểm ta trốn đi, vì một bát cơm ăn, cái gì cũng đều làm qua. Về sau đến Đô thành, thực tế không sống nổi, liền bán mình đến nơi này. Qua nửa năm nữa, ta tròn mười sáu tuổi rồi, cũng phải mở cửa tiếp khách."

"Sao có thể như vậy?"

Bạch Thanh Nhan thập phần chấn kinh, ngay cả tốc độ viết chữ cũng tăng tốc:

"Ta, ta nghe nói Thống soái Ngọc Dao yêu cầu người Ngọc Dao không được đυ.ng đến cây kim sợi chỉ, sao lại cướp bóc bách tính?"

Vạn Nhi khịt mũi coi thường:

"Vậy thì sao? Coi như y thực sự hạ mệnh lệnh này, nhưng trên chiến trường, nơi nào không có người chết?"

Bạch Thanh Nhan trầm mặc không nói. Rất lâu sau, y mới thở dài.

"Quên đi. Chuyện thương tâm, không nói nữa." Cô bé lên tiếng, "Ngươi ở nơi này giúp đỡ, tốt xấu cũng có thể sống sót. Ta nhìn trên người ngươi còn có vết thương, ta đã băng bó qua. Ta gọi là Vạn Nhi, ngươi tên là gì?"

"Ta... Tiết Bạch Vong."

Bạch Thanh Nhan do dự một chút, viết xuống một chữ "Vong". Quốc phá dân vong, nỗi đau ấy quá đỗi nặng nề... Nhưng viết xuống chữ này, đến cùng là muốn để mình quên đi tất thảy, hay là nhắc nhở mình không thể quên bất cứ điều gì? Chính Bạch Thanh Nhan cũng không rõ.

Trong lòng y ngàn vạn suy nghĩ, Vạn Nhi lại một chút cũng không phát giác. Nàng dứt khoát nói:

"Vậy được, ngươi cứ ở lại đây vừa dưỡng thương, vừa làm ít chuyện vặt. Chỗ 'Ma Ma', ta sẽ nói ngươi là một biểu ca xa của ta... Nếu ngươi không cần tiền công, lại giúp đỡ làm chút công việc, có lẽ nàng cũng chịu cho ngươi một bát cơm ăn. Chỉ là có một chuyện, ngươi tuyệt đối không nên lên trên lầu các cô nương bên trong kia rình mò, nếu không thần tiên cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu. Ngươi nhớ chưa?"

Bạch Thanh Nhan khẽ gật đầu, Vạn Nhi liền một ngụm thổi tắt ánh nến. Cũng không nói thêm với y câu nào, liền xoay người đi ra ngoài.

Liên tiếp mấy ngày, Bạch Thanh Nhan ở trong mảnh sân nhỏ giúp đỡ làm chút việc nặng gánh nước bổ củi. Công việc này tuy mệt, y lại không có nửa lời oán giận. Chỉ là vết thương trước ngực sâu tới tận xương, vết thương cũ chưa lành, làm công việc nặng nhọc có chút không tiện.

Làm việc cùng một chỗ với y, còn có tiểu tư Quy Công, lạnh nhạt nói: "Đứng lên!"

"Đây cái gì mà biểu ca? Sợ không phải là ca ca đi! Ăn như rồng cuốn, làm lại như cà cuống lội nước! Vạn Nhi, chính ngươi không nuôi nổi tiểu bạch kiểm lại còn có mặt mũi đưa đến đây, ăn chầu ăn chực của chúng ta!"

"Ngươi đánh rắm! Ai còn nói lung tung phía sau một câu, lão nương xé nát miệng chó của hắn!"

Bạch Thanh Nhan đối với loại người này cũng chẳng để trong lòng. Vạn Nhi lại tức giận đến mức giơ chân, vén tay áo muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với gã sai vặt kia. Được Bạch Thanh Nhan khuyên nhủ, mặt mũi đỏ bừng.

"Bạch Vong, bị bọn chúng nói như vậy ngươi cũng không tức giận? Ngươi có phải là nam nhân không!"

"Bọn họ nói không đúng, ta đương nhiên là giận." Bạch Thanh Nhan viết lên mặt đất, "Chỉ là ta lo lắng liên lụy thanh danh của nàng."

"Thanh danh của ta?" Vạn Nhi cười cười tự giễu, "Một kẻ diêu thư* như ta, còn có cái gì mà thanh danh? Đã rơi vào bùn nhão, vĩnh viễn không thể thoát thân."

*Diêu thư: 窑姐, người ở kỹ viện.

"Nàng..."

"Người Ngọc Dao hại nàng cửa nát nhà tan, lưu lạc đến tận đây, nàng có hận không?"

"Hận chứ, sao có thể không hận?" Vạn Nhi hạ thấp thanh âm, "Nhưng hận thì hận, dù sao ta cũng phải sống sót. Không nói gạt ngươi, lúc trước vì có thể sống sót, ta, ta cái gì cũng đều chịu làm."

Bạch Thanh Nhan không đáp, thanh âm của Vạn Nhi lại thấp hơn, nhưng nàng vẫn kiên trì nói ra.

"Chết chính là chết, sống sót, dù sao vẫn còn có hy vọng. Coi như ngươi cảm thấy ta chẳng qua chỉ kiếm cớ cho sự ham sống sợ chết, nhưng trong lòng ta thật sự nghĩ như vậy."

"Ta cảm thấy như vậy rất tốt. Nàng luôn có hy vọng, có thứ mình muốn. Nàng muốn sống sót, thế nhưng ta, lại chẳng biết phải vì cái gì mà sống."

Nhìn lời nói của Bạch Thanh Nhan, Vạn Nhi thế mà cười phá lên.

"Ta đoán ngươi vốn là một công tử. Cũng chỉ có dạng quý công tử các ngươi mới xoắn xuýt những chuyện vì cái gì mà chết lại vì cái gì mà sống? Nhưng sao phải suy nghĩ nhiều như vậy? Có thể muốn chết, khẳng định là bởi gặp chuyện không tốt đẹp gì. Nhưng nếu như ngươi thật sự chết đi rồi, trên người ngươi, vĩnh viễn chỉ có những sự tình không tốt kia. Sống sót thì lại khác, nói không chừng sẽ gặp được những chuyện tốt đẹp hơn. Ví dụ như nói ta đi... Mặc dù bán mình, nhưng biết đâu được sẽ có nào là công tử này, Vương gia này, Tướng quân này coi trong ta, thay ta chuộc thân cưới ta về nhà!"

Vạn Nhi vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về xa xăm, không biết là đang nghĩ tới điều gì. Nàng đột nhiên tinh nghịch dùng cùi chỏ thúc thúc Bạch Thanh Nhan, hỏi:

"Lại nói, ngươi có ý trung nhân không?"

"Không có."

"A."

Chủ đề chuyển tiến đến chỗ này, Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ tới người mà lẽ ra không nên nghĩ đến, trong lòng một trận khổ sở. Hai người ngồi đối diện không nói gì, hồi lâu sau, Vạn Nhi lại mở miệng.

"Sao ngươi không hỏi lại ta có ý trung nhân hay không?"

"Nàng có sao?"

"Ta cũng không có."

Nói xong câu này, gò má Vạn Nhi lại ửng đỏ, quay mặt sang một bên. Nàng hướng về phía những bức tường cao ngất vây chung quanh của Kim Tiêu Túy, không biết là đang nhìn về phương nào.

"Nhưng nếu như ta có, nhất định phải là một đại anh hùng. Vì ta báo thù, vì ta rửa hận, kiểu đại anh hùng đỉnh thiên lập địa kia."

"..."

"Bạch Vong, ngươi có nghe nói về Chủ soái chinh phạt Ngọc Dao lần này, Kỷ Đại Tướng quân không?"

Tay Bạch Thanh Nhan run rẩy một cái, chữ viết ra đều nhuốm nỗi sợ hãi:

"...Kỷ Ninh?"

"Đúng vậy đó, chính là ngài!" Ánh mắt Vạn Nhi sáng ngời, "Ngươi cũng biết uy danh Kỷ Đại Tướng quân sao? Hẳn là ngươi cũng sùng bái ngài, cũng muốn gặp ngài một lần phải không? Mọi người đều nói, Kỷ Tướng quân không chỉ có bản lĩnh vô cùng lớn, võ công đặc biệt cao siêu, ngày thường lại uy phong tuấn tú lịch lãm ngời ngời!"

Vạn Nhi dừng một chút, trên mặt đột nhiên ửng lên một tia đỏ bừng.

"Chỉ tiếc dạng anh hùng này, ta lại vô duyên gặp ngài một lần. Chẳng biết đến khi nào ngài mới có thể đặt chân tới Kim Tiêu Túy nữa."

"Hắn sẽ tới đây?"

"Các quan lại quyền quý khác đều sẽ tới đây yến ẩm tiêu khiển. Nhưng Kỷ Tướng quân thì không. Ta nghe nói rất nhiều người mời ngài đến, song ai cũng không mời nổi... Đương nhiên, đại anh hùng khẳng định là giữ mình trong sạch, ta đoán ngài nhất định mỗi ngày ở nhà đọc binh thư, luyện võ, không giống đám tham quan kia giây giây phút phút đều muốn quấn lấy nữ nhân! Ngài khằng định là không háo sắc, trong lòng chỉ có gia quốc, cho nên đến bây giờ cũng chưa kết hôn."

Vạn Nhi nói đến đây, như có điều suy ngẫm mà nhìn Bạch Thanh Nhan.

"Hẳn là ngươi cũng ngưỡng mộ ngài, muốn gặp ngài một lần?"

"Không."

Bạch Thanh Nhan từ yết hầu gạt ra một chữ. Vạn Nhi từ khi biết y đến nay, lần đầu tiên nghe y phát ra tiếng, kinh ngạc trừng to mắt. Một tiếng bật ra, trong cổ họng Bạch Thanh Nhan đau đớn như có lửa thiêu, nhưng y vẫn liều mạng phát ra giọng nói khàn khàn, cho dù thanh âm kia căn bản chẳng giống tiếng người.

"Ta không muốn gặp hắn."

... Đời này, ta đều không muốn gặp lại hắn!
Chương Tiếp »