Chương 2: Kỷ Tướng Quân Tiêu Diệt Ngọc Dao, Là Đại Anh Hùng Ta Sùng Bái Nhất!

Chương 2. Kỷ Tướng quân tiêu diệt Ngọc Dao, là đại anh hùng ta sùng bái nhất!

Sâu bên trong con ngõ, sừng sững một tòa đại môn sơn son, tấm bài khu* lớn đề chữ "Phủ Đại Tướng quân" rồng bay phượng múa treo ngay phía trên cổng. Hai bên cửa, một đôi dị thú gương mặt uy nghi tráng lệ tọa trấn. Cạnh cửa, mấy tên thị vệ tay cầm binh khí đứng nghiêm trang. Xa xa, một quan viên cấp thấp tiến tới, dâng lên một phong bái thϊếp, lập tức cáo từ.

*Bài khu: Tấm biển để phân biệt.

Quản gia nhận lấy bái thϊếp, một đường đi vào bên trong dinh thự, tới tiền đường mới tìm được Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh đứng ở chính giữa viện, nhìn cây thông cao lớn trước cửa đến xuất thần. Còn chưa tới đầu xuân, cây thông kia cũng có chút thiếu sức sống, những quả thông lủng lẳng trên cành khô quắt lại.

... Mấy cây thông gãy, vài quả thông hỏng, chẳng biết có cái gì hay mà nhìn? Tướng quân lần này đại thắng trở về liền thành ra như vậy, ai đến mời hắn giao tế* cũng đều không đi, chỉ ngồi một chỗ nhìn chằm chằm những cây thông này. Hiện tại đã có người đồn đại hắn ra vẻ thanh cao lập dị, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, đường sự nghiệp của Tướng quân coi như xong!

*Giao tế: Tham dự các buổi tiệc xã giao.

Quản gia trong lòng thầm kêu khổ. Vinh hoa phú quý của gã đều phụ thuộc vào Kỷ Ninh, tất sẽ lo lắng. Nhưng gã biết Kỷ Ninh hiện tại hỷ nộ vô thường, âm tình bất định, không cẩn thận nói sai một câu thôi liền bị trách phạt. Không dám lỗ mãng, gã cẩn thận tiếp cận hắn:

"Tướng quân, dân chúng Vương đô viết một lá thư, muốn xây cho ngài một sinh từ*. Đây chính là vinh quang ngút trời! Lần này chinh phạt Ngọc Dao trở về, Tướng quân, bách tính đối với ngài vô cùng kính trọng. Càng hiếm có hơn chính là, Hoàng đế chẳng những phê chuẩn sinh từ, còn tự thân xuất ra năm mươi lượng hoàng kim làm gương. Hiện tại dân chúng đều đang chờ ngoài cửa, ngài xem, có nên gặp một lần?"

*Sinh từ: Đền thờ người sống.

Quản gia dài dòng văn tự nói một hồi, đầy lòng mong chờ. Nhưng chờ đến nửa ngày, Kỷ Ninh lại một chút phản ứng cũng không có.

"Tướng quân??"

Quản gia thăm dò hỏi một câu. Kỷ Ninh vẫn như cũ không có phản ứng gì, chỉ mải si ngốc nhìn chằm chằm cây thông kia.

"Tướng quân!"

Gã chuyển tới trước mặt Kỷ Ninh, lại lần nữa mở miệng. Con mắt Kỷ Ninh giật giật, tựa như lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của gã. Hắn thấp giọng hỏi:

"Lại có chuyện gì?"

"Bách tính ngoài cổng..."

"Không gặp."

Kỷ Ninh một lời chối thẳng, khiến quản gia một trận phiền muộn. Nhưng gã không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng một bên len lén quan sát sắc mặt Kỷ Ninh. Xem xét xong, lại khiến lòng gã dậy lên một hồi lo nghĩ.

Sắc mặt Kỷ Ninh tái nhợt, hai mắt hãm sâu... Cái này thì thôi đi. Sau khi trở về, Tướng quân bao ngày không thể say giấc, cả người gầy hẳn đi, sắc mặt sao có thể dễ nhìn? Thế nhưng đôi mắt của hắn vậy mà đỏ bừng, vằn tơ máu, tròng mắt lại phát sưng, nhìn qua chẳng khác nào đêm đêm ôm gối khóc.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, quản gia liền thầm mắng mình suy nghĩ lung tung. Đây chính là Kỷ Ninh Đại Tướng quân nổi tiếng máu lạnh tàn khốc đó! Đảo mắt nhìn đống thi thể chưa từng chớp mắt, đừng nói khóc, đại khái mẫu thân chết có khi cũng chẳng khiến hắn thương tâm đi.

Kỷ Ninh giống như đã quên đi sự tồn tại của gã, nhưng quản gia lại chưa hồi báo công việc xong. Gã cẩn thận nói:

"Ngài nhìn xem, đây là Lưu Đại nhân và Vương Đại nhân bọn họ đã lần thứ ba liên danh gửi bái thϊếp. Không đến thì không tốt. Chi bằng..."

"Không đi."

"Nhưng mà..."

Kỷ Ninh khoát khoát tay. Hắn nhìn không quản gia lấy một cái, biểu tình cơ hồ là chết lặng, một điểm thần sắc cũng không có. Thấy bộ dạng này của hắn, quản gia không khỏi lên tiếng:

"Tướng quân. Hôm nay, ngài đã dùng cơm chưa?"

"..."

"Bằng không để ta gọi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho ngài?"

"Không cần."

"Nhưng nếu không ăn gì, ngài..."

"Ta ăn không vào."

Nếu là ngày trước, Kỷ Ninh đã quyết định chuyện gì thì không ai dám lắm lời. Nhưng mấy ngày nay, bộ dáng Kỷ Ninh quá mức dọa người, quản gia cũng thực sự cảm thấy không ổn rồi, cả gan khuyên nhủ:

"Tướng quân! Ngài đây là đã mấy ngày rồi? Ban đêm không thể ngủ yên, ban ngày ăn uống không vào... Hay là mời đại phu đến xem thử một chuyến, nếu không sao có thể chịu nổi?"

Kỷ Ninh ngắn ngủi cười một tiếng.

"Đúng vậy. Ban đêm ngủ không yên, ban ngày không ăn uống..." Ánh mắt của hắn mịt mờ, không biết là đang nhìn về phương nào. Đột nhiên, hắn chuyển sang hướng quản gia, "Trương quản gia, ngươi nói, nếu ở trên băng nguyên bên ngoài Vương đô, trong vòng trăm dặm không có bóng người, ban đêm không có một chốn để ngủ, ban ngày không có một chút lương thực để ăn. Người này trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể đi đâu được chứ?"

"Cái này còn có thể đi đâu?" Trương quản gia có chút không hiểu nổi, "Nếu rơi vào tình cảnh như vậy, ngoại trừ Vương đô, không còn chỗ nào để đi."

"Muốn vào đến Vương đô, nhất định phải có hướng dẫn lộ trình cùng hành điệp. Nếu không có thứ này, tiến vào cửa thành sẽ lập tức bị giữ lại. Liên tiếp mấy ngày đều không nghe đồn có người lén xông vào thành... Ngươi nói, y có thể đã mọc cánh, nửa đêm bay vào từ trên tường thành sao?"

"..."

Y? Ai? Quản gia một đầu đầy sương mù. Đành phải cẩn thận đáp:

"Cái này bất kể là ai, nếu liên tiếp mấy ngày không có tin tức, chỉ sợ không phải mọc cánh bay vào Vương đô chúng ta, mà là đã sớm chết cóng bên ngoài rồi đi?"

Lời quản gia còn chưa nói hết, liền thấy hàng rào cao cỡ nửa người trước mặt vỡ vụn, đá vụn cùng bột phấn bay khắp không trung tựa như hoa tuyết! Quản gia bị dọa đến lui lại mấy bước, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất:

"Tướng, Tướng quân!"

Kỷ Ninh một tay chém ngang hàng rào đá, hàng rào kia chấn động đến vỡ nát. Bàn tay hắn cũng loang lổ máu tươi, từng giọt từng giọt chảy tong tong xuống mặt đất. Nhưng hắn lại như không hề hay biết, tựa một con sư tử muốn ăn thịt người, giận dữ hét:

"Ngươi nói cái gì?!"

Quản gia bị dọa đến tè ra quần. Gã vẫn không biết, một câu nói bình thường của mình sao lại chạm đến vảy ngược rồi? Kỷ Ninh vẫn còn gầm thét:

"Ai nói y chết! Là lũ phế vật kia không tìm thấy y mà thôi! Y trốn đi không muốn gặp ta! Ngươi còn dám ăn nói bừa bãi? Ngươi cút đi cho ta! Cút!"

Quản gia căn bản không cần hắn nói lần thứ hai, vừa lăn vừa bò chạy trối chết. Để lại Kỷ Ninh một mình, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, một ngụm khí nóng nghẹn lại trong phổi, khiến hắn cơ hồ muốn nôn ra máu.

Bạch Thanh Nhan Bạch Thanh Nhan! Ngươi đến cùng là đã đi nơi nào! Đã trốn ở nơi nào!

Một tay Kỷ Ninh hung hăng nắm chặt cột đá vỡ vụn kia, máu tươi đầy tay nhiễm đỏ bên trên. Đúng vậy, hắn tình nguyện tin tưởng là Bạch Thanh Nhan trốn đi không muốn gặp hắn, lại tuyệt không dám nghĩ đến một khả năng khác... Mặc dù khả năng đó, mới là khả năng lớn nhất.

Băng nguyên thênh thang như vậy, y có thể đi nơi nào? Một chút tung tích cũng không lưu lại, người kia có thể nhẫn tâm đến thế, cứ như vậy dứt áo ra đi! Để lại một mình hắn mỗi ngày lo lắng sợ hãi, đau khổ giày vò!

Kỷ Ninh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Hắn biết đây là di chứng của việc thiếu ngủ lâu dài. Nhưng hắn lại không muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ vì hắn hễ vừa khép mi lại, trước mặt lập tức hiện ra ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng của Bạch Thanh Nhan trong đống xác chết liếc nhìn hắn...

Lúc ấy chỉ nghĩ là người kia hận thấu mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cái nhìn ấy, lại tràn ngập điềm không may.

Người kia trừ hận ta, có phải còn hận chính y? Y có thể không muốn tự tay gϊếŧ ta, lại có thể nhẫn tâm tự gϊếŧ chết chính mình?

"Trương quản gia! Trở về!"

Quản gia kia đã đi nửa đường, nghe được tiếng gọi liền lập tức chạy trở về.

"Tướng quân, có gì phân phó?"

"Ngươi mới nói bái thϊếp kia là của Lưu Đại nhân, Tổng lĩnh Trị an bên trong Vương đô, Lưu Đô đốc sao?"

"Chính là vị Lưu Đại nhân đó! Gã mấy lần đến đưa thϊếp mời, ngài đều chưa hồi phục. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các đồng liêu còn tưởng rằng Tướng quân ngài trong mắt không có người nào, xem thường bọn họ."

Kỷ Ninh căn bản không quan tâm đến mấy chuyện đó. Hắn như có điều suy ngẫm, hỏi:

"Nói như vậy, nếu ta muốn lục soát một người trong thành, cũng chỉ đành cậy nhờ gã. Có phải không?"

"Không sai."

"Tốt." Kỷ Ninh trầm ngâm, "Bên trên bái thϊếp của gã, viết là đến nơi đâu? 'Kim Tiêu Túy'? Đây là chỗ nào?"

"Cái này..."

Quản gia ấp a ấp úng, không dám nói thẳng. Kỷ Ninh nhíu mày trầm tư một lát, vẫn không nghĩ ra được, dứt khoát không quan tâm đến nữa. Đem bái thϊếp kia đến nhìn qua loa một lần, hắn dặn dò quản gia:

"Quên đi, sao cũng được. Ngươi thay ta báo một tiếng... Yến tiệc đêm mai này, ta có thể đến."

Mùa đông Lang Nghiệp mặc dù kéo dài dằng dặc, nhưng rồi cũng đến lúc kết thúc. Gió phương Bắc dần dần bị gió phương Đông áp chế ngược lại, băng cứng cũng theo đó mà tan chảy.

Song gian phòng nhỏ nơi Bạch Thanh Nhan sống, vốn là ở giữa nhà kho. Ngày thường đã chẳng thấy ánh nắng mặt trời, lạnh lẽo ẩm ướt, thời tiết rét mướt tháng ba này lại càng thêm khó chịu.

Sáng sớm một ngày kia, Bạch Thanh Nhan cảm thấy cả người rét buốt, không ngừng run rẩy. Trong lòng y biết có điểm không ổn, mở y phục xem xét, quả nhiên những vết thương trước đó đã tĩnh dưỡng tốt lại bắt đầu chảy mủ.

Vết thương này không thể cứ mặc kệ, bằng không sẽ khó mà lành lại. Bạch Thanh Nhan ráng chống đỡ cơ thể đứng dậy. Lấy thuốc giảm đau, một lần nữa tự mình xử trí vết thương. Quả nhiên, cơ thể đã có phần suy yếu, làm xong những chuyện này, y toát một tầng mồ hôi lạnh.

Cổng mở đánh "sầm" một tiếng, có người đạp tung cửa đi tới. Mọi ngày đều như thế, Bạch Thanh Nhan đã sớm quen thuộc, cũng không ngẩng đầu lên.

"Bạch Vong, sao ngươi còn chưa đứng lên? Hôm nay đệ đệ ngươi sẽ tới, ngươi quên rồi sao?"

Đoán không sai, quả nhiên là Vạn Nhi. Nàng hùng hùng hổ hổ xông tới, bên miệng treo một tràng lời oán trách Bạch Thanh Nhan chậm chạp. Nhưng quan sát sắc mặt y, nàng lập tức ngừng miệng.

"Làm sao vậy, lại phát nhiệt sao? Ta nói Bạch Vong, thân thể này của ngươi cũng quá yếu ớt đi. Trận phong hàn này đã bao lâu rồi mà vẫn chưa tốt lên?"

Nói xong, nàng lại nhanh như gió chạy ra ngoài. Bạch Thanh Nhan một câu cũng không kịp nói, chỉ có thể cười khổ.

Y đâu chỉ nhiễm phong hàn? Là vết thương nơi bãi săn chưa từng khỏi hẳn, một mực kéo dài đến tận bây giờ mà thôi. Chẳng qua Vạn Nhi chỉ là một cô gái nhỏ, lưu lại thanh lâu bởi tham sống sợ chết, tiền tiêu xài sao có thể thay y đi hỏi thuốc thang? Bạch Thanh Nhan cũng không đành lòng. Cho nên, y chưa từng cởi y phục cho nàng nhìn qua thương thế kia...

Lại nói, có thể từ nơi băng nguyên trở về từ cõi chết, thật sự là mạng lớn.

Ngày ấy, y và Nguyên Thế tử hai người đi trên băng nguyên, một người trọng thương, một người còn là trẻ con, thật sự vô cùng gian khổ. Lúc đầu không có ngựa, cũng không có lương thực, ngay cả một ngụm nước ấm cũng chẳng có. Nguyên Thế tử tuổi nhỏ, càng về sau càng không đi nổi, lúc sau đều là Bạch Thanh Nhan ôm cậu đi. Mặc dù đã siết chặt vết thương trước ngực, nhưng vẫn không thể chịu được dạng dùng sức này, lần nữa rách toạc ra.

Nhất là những đêm dài giá rét, y sợ Nguyên Thế tử cảm lạnh, y phục đều quấn trên thân hài tử. Còn về phần mình, cũng chẳng chú ý tới. Đợi đến khi tới Vương đô Lang Nghiệp, y đã không chống đỡ nổi, gõ bừa cánh cửa một gia đình, ngay cả lời còn chưa kịp nói đã ngã xuống đất ngất đi.

Y lại không dự liệu tới, đó căn bản chẳng phải nhà của người ta, mà là cửa sau của thanh lâu lớn nhất Vương đô!

Nhưng may mắn là người mở cửa chính là Vạn Nhi. Vạn Nhi tuổi tác không lớn, lá gan lại không nhỏ, làm việc hùng hùng hổ hổ, thập phần mạnh mẽ. Nếu không phải nhờ nàng, cái mạng này của Bạch Thanh Nhan chẳng biết có thể kiếm về hay không.

Chỉ là không biết phần ân tình cứu mạng này, mình có thể báo đáp được chăng? Khi nào mới có thể báo đáp?

Bạch Thanh Nhan ngẩn người suy nghĩ, không chú ý tới Vạn Nhi rời đi đã quay trở lại. Cho đến tận khi một bát mì nóng hổi đưa tới trước mặt, lời nói của Vạn Nhi cũng xông thẳng vào lỗ tai:

"Cầm bát mì này, ăn nhanh rồi dậy mau! Phong hàn mà thôi, không muốn yếu ớt như vậy thì nhanh cùng ta ra ngoài phơi nắng. Nói không chừng sẽ tốt hơn!"

Bạch Thanh Nhan nghe lời, ăn chút gì đó quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này, Nguyên Thế tử cũng đến. Vạn Nhi thân phận đặc thù, không thể rời khỏi Kim Tiêu Túy nửa bước. Ba người liền ở trên hòn non bộ phía sau viện, nhìn người đi đường phía xa xa qua lại như mắc cửi, nhộn nhịp đông đúc.

"Vạn Nhi tỷ tỷ, đó là cái gì?"

Bạch Thanh Nhan nhìn theo hướng ngón tay Nguyên Thế tử chỉ, nhìn qua.

Trên đường cái, một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, đi đầu là mười sáu nam tử tráng niên nhấc một bàn thờ, phía trên có một pho tượng đá. Từ xa nhìn lại, đây hẳn là một Đại Tướng quân uy phong lẫm liệt, trong tay còn cầm một cây trường tiên. Mặc dù chạm trổ đơn giản nhưng lại hết sức sinh động, chỉ là dưới chân hắn còn đang giẫm lên một vật, tư thế hèn mọn quỳ trên mặt đất, dáng vẻ cầu xin tha thứ, lại không biết là cái gì.

"Đây là thần từ đó." Ánh mắt Vạn Nhi lóe sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm tượng đá kia, "Bách tính cung phụng thần tiên, xây thần từ cho họ. Còn cái này là sinh từ, xây từ đường cho người sống, thờ phụng bên trong đều là đại thánh lợi hại nhất, đại anh hùng! Ngươi nhìn pho tượng uy mãnh thế này, đây là sinh từ để cung phụng cho Kỷ Tướng quân!"

"Kỷ Tướng quân?" Nguyên Thế tử tỉnh tỉnh mê mê hỏi, "Đó là ai?"

"Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vị đại anh hùng số một đỉnh thiên lập địa của Lang Nghiệp ta!" Thanh âm Vạn Nhi cao vυ"t lên, "Chính ngài dẫn đại binh Lang Nghiệp chúng ta giao chiến mười năm, cuối cùng diệt được Ngọc Dao! Ngài báo thù cho mẫu thân của ta, cho không biết bao nhiêu người Lang Nghiệp, còn mang về nhiều nô ɭệ cùng chiến lợi phẩm như vậy. Từ nay về sau, Lang Nghiệp không còn người chết đói, càng không bị người khi dễ! Ngài là anh hùng lợi hại nhất trong lòng ta! Nhân tiện, các ngươi có biết người quỳ dưới chân ngài xin tha thứ là ai không?"

Vạn Nhi tràn đầy hứng khởi, không chút chú ý tới một mảnh cô tịch chết chóc trầm mặc chung quanh.