Chương 8-1: Dám làm nũng với người khác như vậy, sẽ cho thây ma ăn em

Chương 8: Dám làm nũng với người khác như vậy, sẽ cho thây ma ăn em.

====================================

Trì Yến bất mãn quan với sự chính trực của Quan Hạo, trong giọng nói tràn ngập chế độ độc tài của một đức vua. Giống như khi Trì Yến được đặt lên giường thì cậu triệt để trở thành tất cả của anh —— nhưng hiện tại quả thật chỉ có đi theo Quan Hạo mới có thể tiếp xúc được với nhiều dị năng giả.

Trì Yến cười cười, “Anh không cho em đi ra ngoài, vậy em sẽ không đi ra ngoài.”

Tiếng tin tức thông báo của Quan Hạo đã vang lên thật lâu, cuối cùng anh cũng nhận.

Phương Hành ở đầu kia đầy bi thương.

“Lão đại, sao anh vẫn còn chưa tới!”

“Tất cả bọn họ đều đã đến, rất kiêu ngạo, đây là muốn đem căn cứ Hải Thành chúng ta đặt ở dưới chân giẫm đạp mà.”

Quan Hạo trả lời ngắn gọn một câu, “Sẽ đến ngay.” Rồi cúp máy.

Trì Yến nháy mắt mấy cái, người nào tới, so với bọn họ lợi hại hơn, nhưng lại không thể so sánh với Quan Hạo —— Cậu thật sự cảm thấy hứng thú.

Ngoài miệng nói lập tức đến, trên thực tế Quan Hạo lại chậm rãi hỏi Trì Yến, “Muốn ăn cái gì?”

Nói đến đây, Trì Yến cũng không thấy buồn ngủ, vốn dĩ cậu từ căn cứ trước đến nơi này, mệt mỏi cả một đoạn đường, lại bị Quan Hạo chơi tàn nhẫn, nên cũng rất đói.

Trì Yến cố gắng xuống giường, vừa mới cử động chân đã chảy ra từng luồng dịch trắng, dọc theo bắp đùi cậu mà lưu lại mùi tìиɧ ɖu͙©, chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống, cũng may Quan Hạo ôm lấy cậu, lau sạch sẽ rồi ôm thẳng vào phòng bếp.

Trì Yến nhìn đồ ăn mà ngẩn người, cậu quả thực hoài nghi Quan Hạo thật sự là dị năng giả đỉnh cấp sao?

Có thể có sẵn các loại thịt đóng hộp rất tiện lợi nhưng thật sự là không thể ăn được, thậm chí còn có bánh quy nén có hàm lượng calo cao nhanh chóng no bụng nhưng khó ăn —— Người đàn ông này thật sự không quan trọng chuyện ăn uống chút nào, nhưng chính vì Trì Yến chịu không nổi.

Haizz, quả thật cũng có đồ ăn ngon, chỉ là còn chưa được nấu chín, ví dụ như thịt bò tuyệt đối trân quý trong tận thế, máu chảy đầm đìa, thậm chí còn có hải sản đông lạnh... Tóm lại đều là Trì Yến xử lý không được.

“Muốn ăn cái gì?” Quan Hạo lại hỏi thêm một lần nữa.

Trì Yến chỉ chỉ vào thịt tươi, vẻ mặt đáng thương mà nhìn anh, không nói gì.

Quan Hạo nhìn vào ngón tay như cây hành lá của cậu, bàn tay nhỏ bé non nớt như đậu hũ, một chút bất ngờ cũng không có.

“Được rồi, tôi sẽ nấu.”

Quan Hạo nhanh nhẹ xử lý phần thịt bò, lấy ra mấy củ khoai tây cắt thành miếng nhỏ, Trì Yến có chút kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới người đàn ông này lại còn có thể nấu cơm.

Quan Hạo ngay cả đầu cũng không quay lại, “Nhìn cái gì? Muốn hôn môi thì đến đây.”

Vì thế Trì Yến không chút do dự đi tắm rửa.

Lúc ăn cơm, tiếng thông báo vẫn vang lên không ngừng, Quan Hạo không để ý tới.

Mặc dù rất đói, nhưng Trì Yến lại ăn không nổi chỉ ăn vài miếng, bụng vẫn còn bủn rủn, thứ đặc sệt giống như vẫn còn ở nơi đó, đầy trướng khó chịu.

Quan Hạo nghiêm nghị nhìn Trì Yến, đặt biệt là dừng lại ở thắt lưng nhỏ kia một chút, “Ăn nhiều một chút, eo quá nhỏ, tôi nắm chặt cũng sợ bị gãy.”

“Quá no…” Trì Yến sờ bụng, mập mờ không rõ nói, “Hình như bên trong còn có thứ gì đó căng đầy.”

“Ừm,” Quan Hạo tiếp lời cậu, “Sau này sẽ quen.”

Trì Yến: ……

Trì Yến suy nghĩ trong lòng về chuyện để cho anh đưa mình cùng ra ngoài, cảm thấy thích thú lại ăn thêm vài miếng.