Chương 10-2: H

Cả cây tính khí cắm vào, tàn nhẫn chà đạp từng tấc thịt mềm mại, đâm qυყ đầυ khổng lồ vào tuyến tiền liệt run rẩy, hai viên tinh hoàn nặng nề vỗ vào mông, phát ra một tiếng vang —— Tuyên bố đêm nay nhẹ nhàng đến đây mới dừng lại.

Lỗ huyệt tê tái bao chặt lấy tính khí cứng cáp, ăn đến cực kỳ tham lam, ngay cả dâʍ ŧᏂủy̠ cũng không thể chảy ra được dù chỉ một giọt, toàn bộ đều bị chặn ở bên trong.

Quan Hạo mạnh mẽ rút ra, mỗi lần rút ra đều chỉ rút ra một chút, lúc cắm vào lại khiến cho cả người Trì Yến đều run lên.

Trong huyệt thịt giống như có trăm trăm cái miệng nhỏ đang mυ"ŧ, rõ ràng đã sắp bị khô héo, còn quấn chặt lấy dương vậ.t không buông, lúc rút ra bởi vì quấn quá chặt, ngay cả thịt mềm màu hồng nhạt cũng bị kéo ra một chút, rồi lại hung hăng đâm vào một lần nữa, toàn bộ thịt huyệt đều bị chơi đến mềm rục.

“A ... Lại bị đâm đến... A... Đừng chỉ đâm ở đó —— a... Bị chơi chết... A..." Trì Yến không cách nào thừa nhận quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, thân thể bị người đàn ông làm đến lay động không thôi, ngửa đầu bất lực kêu rên.

Dương vậ.t của Quan Hạo thật lớn, chống căng đến độ làm cho hậu huyệt không có một chút nếp nhăn, ngón tay thon dài như sắp chết nắm lấy ga giường, ga trải giường màu đen thuần khiết bị kéo đến nhăn nheo không chịu nổi.

Trì Yến khóc đến đáng thương, dùng một chút biện pháp với Quan Hạo cũng không có, lúc dưới giường cậu có thể dùng sức mà giày vò anh, nhưng khi ở trên giường, cũng chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Khóe mắt của cậu còn đỏ hơn là tô son tô phấn, nước mắt ướt đẫm cả mái tóc đen, ngay cả lông mi cũng ướt sũng thành từng cụm, xương cánh bướm đang run rẩy, hết sức đáng thương.

Quan Hạo thương tiếc lau nước mắt cho cậu, động tác dưới thân lại không nhẹ nhàng một chút nào, vẫn như cũ là đao to búa lớn mà đoạt lấy, giống như muốn xuyên thủng da^ʍ huyệt của cậu, xây tổ trong da^ʍ huyệt ấm áp ẩm ướt nhất.

“Đừng khóc, nếu muốn khóc đến mức độ này, em sẽ phải khóc đến sáng.”

“Ngoan một chút, tôi sẽ thương em.”

Kɧoáı ©ảʍ giống như bị bông tuyết áp chế từng trận từng trận, tích lũy đến cực hạn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nghênh đón trận tuyết lở.

“A a ——!!.” Trì Yến ngửa đầu thét chói tai, hai mắt thẳng tắp, cả người vô lực mềm nhũn ngã xuống người Quan Hạo, há miệng thở dốc, mệt mỏi đến mức như bị mất nước, mười ngón chân bất lực cuộn lại, giẫm đạp từng cái từng cái làm chiếc giường bị lõm xuống một chút.

Thân thịt thoải mái nhảy lên từng đợt, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn lên cơ bụng rắn chắc của Quan Hạo, trên cơ bụng tối màu, rõ ràng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, bắt mắt lại da^ʍ ô.

Quan Hạo dường như cũng không ngại ngùng gì, chỉ tùy ý nhìn lướt qua, không có ý muốn xử lý, ngược lại chậm rãi nói ra một câu.

“Lần sau không được bắn khi chưa có được sự cho phép của tôi.”

Quan Hạo đã hạ quyết tâm đêm nay phải mất một thời gian rất dài để hưởng dụng tiểu sủng vật của mình, anh cũng không vội vàng chen vào, ngược lại rất kiên nhẫn đùa giỡn núʍ ѵú Trì Yến, chờ Trì Yến từ trong cao trào trí mạng phục hồi tinh thần lại.

“A a... Đừng chạm vào... Núʍ ѵú sắp bị rách... Shh a…” Trì Yến run rẩy, thân thể co rúm lại, núʍ ѵú nho nhỏ cư nhiên từ đầu ngón tay Quan Hạo trốn thoát được.

Sắc mặt Quan Hạo lạnh xuống, “Còn dám trốn?”

“A... Đừng chạm vào... A... ... Núʍ ѵú đau quá…”

Trì Yến cũng không muốn trốn, nhưng núʍ ѵú của cậu ở bên ngoài đã bị Quan Hạo hung hăng chơi đùa một trận. Lúc anh vừa rút ra, một bên nhẹ nhàng véo núʍ ѵú của cậu, thong thả co rụt lại, tựa như đang vắt sữa cho bò nhỏ.

Trì Yến ủy khuất, người đàn ông này sao lại thích sờ vυ" của cậu đến vậy, lúc nghỉ ngơi ngoài trời ôm cậu vào trong ngực sờ, lúc ở bên ngoài ngồi trên đùi anh cũng sờ, trên giường, cũng muốn sờ...

Trì Yến mím môi còn muốn trốn, núʍ ѵú đã bị Quan Hạo chơi còn xinh đẹp hơn cả quả thù du chín, giống như một giây sau da sẽ bị rách.

Quan Hạo nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ tới cả buổi chiều Trì Yến bị giáo huấn đến bây giờ còn dám trốn, thật sự là yếu đuối lại không biết tốt xấu.

Lúc trước anh đã suy đoán rằng khi Trì Yến bị đánh nhất định ngay cả đầṳ ѵú cũng đều run rẩy lên, nhưng cách quần áo không nhìn thấy, hiện tại cuối cùng cũng bù đắp cho sự tiếc nuối.

“Ba!” “Ba!” “Ba!”

Theo bàn tay của anh dừng lại trên ngực, đầṳ ѵú giống như bị điện giật, run rẩy run rẩy, nhanh chóng được nhuộm một mảng lớn màu đỏ.

Anh không dùng sức nhiều cho lắm, nhưng Trì Yến chưa bao giờ bị đùa bỡn tàn nhẫn như vậy, ngoại trừ quan hệ tìиɧ ɖu͙© ra, một chút đau đớn nhỏ cũng chịu không nổi.

Từng chút từng một chút một, bị đánh đến mức làm cho đầṳ ѵú đều nở nang, mờ nhạt có chút giống với núʍ ѵú của thiếu nữ.

“A... Đừng... Quan Hạo! Dừng tay... A a... A... Đau...” Cả người Trì Yến đều mềm nhũn, nức nở muốn trốn, nhưng thế nào cũng tránh không thoát được bàn tay chuẩn xác mà lưu loát.