Chương 1-2

Trên người cậu có mùi tanh, là một chú thỏ con, hoặc đã có chủ, nhưng mà, nếu đã có chủ, người đàn ông cũng sẽ không để cho loại sủng vật này của mình một mình đi ra ngoài ăn cơm.

Phương Hành là dị năng giả ngũ giác, thính giác và thị giác đặc biệt cường điệu hoá, đồng thời khứu giác cũng không tầm thường.

Nghe vậy, Quan Hạo nhíu nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trì Yến, cho dù chỉ là nhìn phía sau, Trì Yến cũng có một cặp xương hồ điệp cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ giương cánh muốn bay, hơi thở dưới lớp vải mỏng được miêu tả sinh động, không hiểu sao mà làm cho người ta có cảm giác khıêυ khí©h cùng khiêu da^ʍ, muốn dùng tay chạm lên, dọc theo cánh bướm vuốt ve làm cho cậu run rẩy.

Ngay cả khi không nhìn vào khuôn mặt của cậu, cũng biết là một mỹ nhân.

Đó có phải là một chú thỏ con không? Quan Hạo nhìn thấy thú cưng nhỏ trong lòng có chút mất hứng thú, bị quá nhiều người đυ.ng qua, anh có chút ghét bỏ.

Phương Hành thấy biểu tình của Quan Hạo là biết lão đại đang suy nghĩ cái gì.

“Một người bình thường như cậu ta muốn sống sót ở căn cứ, làm những chuyện này rất là bình thường phải không?”

“Nhưng em đã cân nhắc mấy ngày nay hẳn là chỉ chạm qua tay hoặc là miệng.” Phương Hành cười rất hèn mọn, hắn cảm thấy chú thỏ con này nhất định rất có thủ đoạn, bằng không không có khả năng ở lại một căn cứ tài nguyên kém như vậy lăn lộn như cá gặp nước.

“Bằng không cậu ta bị dị năng giả ngủ rồi, còn có thể tự mình đi đứng đoan chính như vậy sao? Khà khà khà.”

Kỳ thật hương vị trên người Trì Yến phi thường nhạt, thậm chí nói là mùi tanh của thủ da^ʍ cũng có thể. Nhưng một người bình thường như cậu xuất hiện ở chỗ này thật sự quá mức khác thường, Phương Hành theo bản năng xác định cậu là một chú thỏ con bán thân.

Tuy Rằng Quan Hạo mất đi hứng thú, nhưng Trì Yến hiển nhiên ở căn cứ phi thường được hoan nghênh, dọc theo đường đi cùng cậu chào hỏi dị năng giả nối liền không dứt.

“Tiểu Yến, tối nay tới tìm em có được không?”

Một người đàn ông cười tủm tỉm nhìn cậu, “Tôi cho em gấp đôi tiền.”

“Đêm nay sẽ có rất nhiều người, vẫn nên xếp hàng đi, anh trai.”

Người đàn ông có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dây dưa.

Phương Hành líu lưỡi, chú thỏ con này lớn mật như vậy sao? Trước mặt mọi người mà lại nói đêm nay không chỉ có một người?

Lại có người nói chuyện với Trì Yến, Anh ta hiển nhiên so với người đàn ông vừa rồi quen thuộc hơn rất nhiều, “Tiểu Trì, tối nay cho anh xem tài nghệ.”

Cánh tay người đàn ông nhìn ra được có một vết máu thật lớn, chỉ dùng mảnh vải băng bó qua loa, thậm chí ngay cả rửa sạch là đơn giản nhất cũng không làm.

“Được rồi, anh Minh.” Trì Yến khôn ngoan mà gật đầu.

Ở thời kỳ tận thế, bị thương là một chuyện phi thường đáng sợ, không chỉ tỷ lệ bị thây ma lây nhiễm tăng lên rất nhiều, hơn nữa dược vật cùng phương pháp y tế đều bị thiếu hụt cực độ, một ít vết thương nhỏ, đều có thể sẽ xấu đi mà dẫn đến tử vong.

Đội dị năng giả đến từ bên ngoài này đều thu hồi tầm mắt, vừa mới hiểu lầm, xem ra chú thỏ con này vẫn là một bác sĩ gà mờ.

Dị năng thuộc hệ chữa trị ở thời kỳ tận thế này thật sự là quá quý giá, hơn nữa vô cùng ít ỏi, dị năng giả hệ chữa trị toàn cầu có thể một tay đếm được.

Loại căn cứ nhỏ như An Thành đến một cái cũng không có, dược vật cũng thập phần thiếu thốn, bởi vậy cho dù là Trì Yến loại bác sĩ nửa vời này, cũng có thể lăn lộn tiếp.

Chỉ là bác sĩ không phải, chú thỏ con cũng không phải, duy nhất chỉ có là một con thỏ con biết chút trị bệnh, mới có thể để cho một người bình thường như cậu có thể bình an vô sự sống sót ở căn cứ.

Người ở bàn kế bên bọn họ thu dọn rời đi, vì thế Trì Yến đi rồi trở lại, như không có việc gì mà ngồi xuống, cho dù đám người này không hề thuộc về căn cứ An Thành, hơn nữa lớn mạnh đến đáng sợ.

Người bên cạnh, bọn họ tự nhiên sẽ không bàn luận về cậu nữa, mấy người bình an vô sự mà ăn cơm.

“A…” Người bên cạnh bỗng nhiên kinh động một tiếng, mặt nhăn thành một đoàn, tay che miệng, khóe mắt còn hàm chứa vài phần ẩm ướt, hiển nhiên là cắn vào đầu lưỡi.

Quan Hạo không thèm để ý, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, lại có một âm thanh mềm nhũn khϊếp sợ gọi anh lại.

“Anh trai, anh có thể xem giúp em không?” Trì Yến vươn đầu lưỡi nói chuyện, mơ hồ không rõ, mang theo nước miếng tích tụ ẩm ướt, “Có phải bị cắn rách hay không?”

Đầu lưỡi nhỏ vừa non vừa mềm, ướt sũng, bởi vì vừa mới bị cắn qua, có một chỗ còn hiện ra màu đỏ tươi dị thường.

Rất khó nói không phải cậu cố ý, vươn đầu lưỡi non nớt hồng hào ra cho người đàn ông khác nhìn, là có ý gì, trong lòng lẫn nhau đều biết rõ.

Quan Hạo còn chưa nói gì, Phương Hành đã kinh ngạc, chú thỏ con này, thật sự là có anh đấy.

Bộ dạng vừa thuần khiết vừa xinh đẹp, quấn người giống như hoa thố ti, duỗi đầu lưỡi nhỏ chủ động đưa tới cửa miệng, đây không phải là chính diện mà chọc vào trái tim của anh Hạo chúng ta sao?

--------------------