Chương 1

Có lẽ ta sẽ không bao giờ tin nếu như không phải chính mắt ta nhìn thấy. Rõ ràng hắn là con chim hoàng yến yếu ớt, vô dụng được ta nuôi ở trong tay, vậy mà lại hóa thành một tên sát thần càn quét bọn phản tặc.

Mà vốn dĩ đám phản tặc này cả gan tấn công vào Hoàng thành của ta chính là vì muốn cứu hắn. Vậy mà cái tên kia lại cứ thản nhiên thay quần áo, trở về với bộ dáng nhu nhược thường ngày.

“Bệ hạ nhốt người vào l*иg, chơi đùa người như một món đồ chơi, người hãy nhân lúc còn sớm mà phản kháng đi ạ!”

Tên ám vệ đang quỳ trên mặt đất, cầu xin tên Thừa tướng kia tìm cách thoát khỏi l*иg son của ta.

“Nàng ấy yêu ta, sợ ta chạy nên mới nhốt ta lại, chứ không sao nàng ấy không nhốt người khác lại đi?”

Hắn vừa nghiêm túc xem mật thư do tên ám vệ mang tới vừa nói.

“Nàng ta muốn vũ nhục người nên mới bắt người giặt quần áo của nàng ta, chính là muốn cười nhạo người thế sự khó lường, đời này điều gì cũng có thể xảy ra.

“Phải nói là nàng tín nhiệm, tin tưởng ta, mới dám đưa quần áo của bản thân giao cho ta.”, hắn dịu giọng nói, trên gương mặt anh tuấn kia lại lộ ra ý cười.

Mặt tên ám vệ kia đen thui, hắn thấy có vẻ khuyên nhủ cũng không xong chỉ đành dùng vũ lực mà cưỡng ép.

Giây tiếp theo, một quân cờ được đưa ra, trong nháy mắt tên ám vệ bỏ mạng. Vẻ mặt hắn hờ hững, lạnh lùng ra hiệu cho người đang ẩn nấp ở trong góc tối đến thu dọn xác tên ám vệ kia.

Từ xa xa vọng lại tiếng truyền báo Đế vương hồi triều. Sự lạnh lùng và chán nản trong mắt hắn được thay thế bằng sự nhu nhược, yếu đuối.

Ta từ trong bóng tối bước ra, ra lệnh cho tên thái giám thân cận lui xuống.

“Nô tài không dám để cho Bệ hạ một mình đi gặp Thừa tướng…”

Có lẽ vừa rồi nhìn thấy tên Thừa tướng tưởng chừng yếu ớt kia lại ra tay tàn độc, gϊếŧ người không chớp mắt đã làm cho tiểu thái giám khϊếp sợ.

“Ngươi đi kêu thêm 200 ngự quân lại đây cho trẫm…”

Trẫm đang sợ muốn chết rồi đây nè!

Ngự quân nhanh chóng kéo tới, bao vây nơi giam giữ Thừa tướng, lúc này ta mới dám ngẩng đầu ưỡn ngực mà tiến vào.

“Nghe nói hôm nay phản quân vì Thừa tướng mà đến, có vẻ như l*иg son này của ta dành cho Thừa tướng cũng không được kiên cố cho lắm nhỉ?”

Hắn không nhịn được mà ho khan, toàn thân run rẩy, bộ dáng yếu ớt đáng thương vô cùng.

“Bệ hạ hôm nay lại đại khai sát giới sao?”

Hắn nhắm mắt lại, dáng vẻ đau thương.

“Nên cảm hóa bọn chúng thì tốt hơn.”

Móa! Đám phản quân không phải do ngươi gϊếŧ sao? Lại còn ở đây giả vờ làm Bồ tát cái gì nữa hả?

Ta ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt hắn, hắn lại quật cường ngẩng đầu, không chịu thua mà nhìn ta.