Chương 2

Dáng vẻ hắn giờ đây như một tiểu bạch hoa thuần khiết đang giận dỗi muốn làm loạn vậy!

“Đừng giả bộ nữa! Trẫm biết hết rồi.”

“Bệ hạ nhéo thần đau quá.”

Mặt hắn tái nhợt nhìn ta, bộ dáng đáng thương, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.

“Bệ hạ nói gì thần không hiểu.”

Tay ta có dùng miếng sức lực nào đâu?

Thái giám tiến vào bẩm báo Đại tướng quân Uy Vũ đã vào cung.

Đại tướng quân Uy Vũ chính là người nắm giữ binh quyền trong tay, vẫn là nên đi gặp hắn trước vậy.

“Bãi giá.”

Phía sau truyền đến tiếng Thừa tướng đang ho kịch liệt.

Không hiểu sao cứ mỗi lần ta và Đại tướng quân phải gặp nhau là Thừa tướng đều bị ho rất nặng…

“Gọi ngự y đến xem bệnh cho hắn, cho uống thuốc đắng thật đắng vào.”

Không phải ngươi giả bộ giỏi lắm sao? Cho ngươi nếm chút đắng cay mới được!

Trong ngự thư phòng, tướng quân mập mờ nói với ta:

“Thừa tướng có mang trong mình huyết mạch của tiền triều, bệ hạ kiêng kị hắn là chuyện hiển nhiên, nhưng nếu bệ hạ nhốt hắn như một nam sủng như vậy thì e là có thể rước nhiều tai họa không lường trước được đâu.”

Đại tướng quân vừa nói vừa bắn mưa khắp nơi.

“Hôm nay đám phản quân từ Tây Bắc đến, Thừa tướng chẳng qua chỉ mới ra tay đánh phủ đầu bọn chúng thôi, chuyện quan trọng bây giờ chính là tiêu diệt tàn dư của đám phản tặc này.”

Ta nhanh nhẹn né tránh “mưa” của tướng quân.

“Nhốt hắn như một nam sủng như vậy thì khác gì đang làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng cứ đưa hắn về Tây Bắc cho rồi đi ạ…”

“Thả hổ về rừng?”, ta thẳng thừng bác bỏ ý kiến

của hắn.

“Quần hùng ở Tây Bắc rất mạnh, ai có thể đảm bảo được hắn sẽ sống sót khi trở về Tây Bắc?”

Tướng quân nở nụ cười nham hiểm:

“Chỉ cần hắn rời khỏi kinh thành, ám vệ do thần sắp xếp sẽ bắt đầu hành động.”

“Hắn là nam sủng của trẫm.”, ta chau mày, trong lòng có chút thương tâm không đành lòng.

“Hay là thay thuốc trong bình hắn hay mang bên người thành thuốc độc đi? Cách này an toàn hơn chăng…”

Dù sao thì hôm nay ta cũng chính mắt thấy được thân thủ của hắn mà.

Ta cùng tướng quân mải mê bàn luận nên không nhận ra trời đã tối muộn.

Thái giám tiến vào báo tin Thừa tướng đang liều mạng tìm cách thoát ra khỏi nhà giam.

“Sao mà cứ mỗi lần trẫm ở cùng ai đó tới nửa đêm là hắn liền đòi thắt cổ hay đâm đầu vào tường vậy?”

Ta xoa xoa trán, aida, dù gì thì hắn cũng không thể chết ở kinh thành này.