Chương 3

Nhìn hắn ốm yếu nằm trên giường, làn da trắng nõn còn dính vài tia máu, đẹp đến nghẹt thở.

Không được, chớ có ham mê nam sắc, ta nhất định phải trở thành đệ nhất nữ đế vang danh thiên cổ mới được!

“Ngươi thèm muốn tự do đến như vậy sao?”

Ta từ trên cao nhìn hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên.

“Bệ hạ sẽ để thần được tự do sao?”, hắn cố chấp né tránh ta.

“Ngày mai trẫm sẽ thả ngươi về Tây Bắc.”

Ta búng tay một cái, thái giám liền tiến lên tháo xiềng xích trên người hắn ra.

“Lúc trước ta dùng vị trí Thừa tướng này để dụ ngươi rời khỏi Tây Bắc, giam cầm ngươi làm nam sủng, giờ thì trẫm chơi chán rồi.”

Tay ta vuốt nhẹ hầu kết đang khẽ run của hắn.

“Chán sao?”

Sao mà nước mắt của hắn nhìn giống thật vậy?

“Sau khi thần rời đi, mong bệ hạ hãy nung chảy l*иg vàng này để trả lại cho quốc khố.”

“Không cần, về sau tướng quân sẽ sống ở đây.”

Lời nói nhẹ nhàng của ta như giáng cho hắn một đòn chí mạng.

“Là cái tên thô lỗ đầu to cổ dày đó sao?”

“Aida, không phải Thừa tướng luôn lấy lễ nghĩa làm trọng sao? Sao bây giờ lại mở miệng mắng người rồi?”

Hiếm khi mới thấy được bộ dáng thật sự của hắn, tâm tình ta vô cùng vui vẻ.

“Thân hình tướng quân rất tốt mà, cơ ngực cơ bụng đều có, so với với thân thể gầy yếu này của ngươi thì tốt hơn nhiều…”

Nhìn mặt hắn trắng bệch, tựa như nghe được sét đánh ngang tai, ta cười vui vẻ rời đi.

Dám trêu đùa trẫm, hôm nay cho ngươi trả giá!

Năm ngày sau, Đại tướng quân đưa thi thể của hắn về Hoàng thành để an táng.

Ta tự mình đến phủ Thừa tướng, đến để tận mắt thấy cảnh nam sủng của ta ngọc nát hương tan.

“Ngày mai trẫm sẽ vì hắn mà chuẩn bị lễ tang thật long trọng, mới thấy rõ được lòng nhân ái của trẫm.”

Sắc mặt Đại tướng quân trắng bệch, hắn nhìn ta chằm chằm.

“À đúng rồi, hắn bị độc dược trẫm chuẩn bị tiễn đi đời nhà ma sao?”

Ta vỗ vỗ cơ ngực hắn, tâm tình kích động.

“Bệ hạ tự mình xem đi ạ…”, giọng điệu tướng quân có chút run rẩy.

“Lớn già đầu rồi còn sợ ma sao?”

Ta cười nhạo hắn, tự tay mở nắp quan tài ra.

Người nằm bên trong vẫn yên tĩnh, gương mặt kia vẫn anh tuấn như vậy.

Đột nhiên hắn mở mắt, nhìn ta nở nụ cười quỷ dị.

“Hay là bệ hạ cùng thần đi về miền cực lạc đi?”

Hắn vừa dứt lời thì cấm vệ quân mặc giáp sắt tiến vào kéo người xung quanh ta đi, trả lại không gian vắng lặng chỉ còn hai người chúng ta.