Chương 4

“Càn quấy, chẳng lẽ ngươi muốn phạm thượng Đế vương sao?”

Ta cố gắng rút tay lại nhưng một chút cũng không thể động đậy.

“Phạm thượng?”

Hắn cười cười, dáng vẻ có phần suy tư.

“Có gì là không thể đâu chứ?”

Đột nhiên ta bị hắn kéo vào trong quan tài, ta bị giam bên trong vòng tay rộng lớn của hắn, đầu hắn tựa vào đầu ta.

“Bên trong quan tài tối quá, thần sợ lắm…”

Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta.

“Bệ hạ thật nhẫn tâm, lại thật sự muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

Rõ ràng hắn đang muốn cùng ta tính sổ đây mà…

Ta nên nói cái gì để cứu vãn cục diện rối rắm này đây?

“Nếu hiện tại ngươi thả trẫm ra…trẫm sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

“Xì–”

Hắn bật cười, hắn ôm ta cười đến mức l*иg ngực đều run lên, trong tiếng cười còn mang theo vài phần trào phúng.

“Nếu thần cứ muốn tính chuyện cũ với bệ hạ thì phải làm sao đây?”

Hắn ôm mặt ta kéo lại gần hơn một chút, mắt hắn sáng như ánh sao đêm, trong mắt tràn đầy sự chân thành.

“Thần rất sợ chết, nhưng nếu có thể cùng bệ hạ nằm chung một cái quan tài thì thần lại thấy hạnh phúc vô cùng.”

Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán ta.

“Muốn mạng của thần? Rất đơn giản, bệ hạ dùng mạng của chính mình để đổi là được. Nguyện vọng duy nhất của thần chính là đời này được cùng bệ hạ chết chung một huyệt.”

Ta trợn mắt nhìn hắn.

Ngươi…ngươi còn muốn vào Hoàng lăng của ta sao?!?

Quả nhiên hắn đã sớm có dã tâm tạo phản, mưu kế lâu dài như vậy cũng đã tính xong rồi!

Ta bị đưa về giam cầm ở trong cung. L*иg vàng ngày xưa do chính ta tạo ra thì giờ đây người bị giam cầm cũng chính là ta.

“Đây là nơi bệ hạ yêu thích, về sau cứ ở lại đây đi.”

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đeo từng sợi xích lên cho ta.

“Ngươi là một tên loạn thần!”

Ta tức giận đá vào người hắn một cái.

Hắn vẫn bình chân như vại, không hề nổi giận, lại dịu dàng nâng chân của ta lên.

“Không vội, giờ cứ khóa tay lại trước đã, chân cứ để sau.”

Ta tức giận tới mức quơ tay múa chân đánh hắn loạn xa cả lên.

Xong xuôi, hắn còn muốn ôm ta, ta ngẩng đầu lên thì liền va vào cằm của hắn.

“Thần còn có việc, không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.”

“Đồ vô lại!”

Ta tức giận nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà nghiến răng mắng chửi.

Trong trăm phương ngàn kế, hắn lại chọn cách nắm giữ thiên tử trong tay để kiểm soát chư hầu.

Còn cái tên tướng quân Uy Vũ kia nữa!