Chương 2

Dối trá. Tịch Sâm hừ lạnh ở trong lòng, đoán đây có lẽ là bà vợ nhỏ khi Tịch Viễn Sơn còn sống sủng ái. Tịch Sâm thầm khinh thường trong lòng, nhận lấy nhang người hầu đưa qua rồi cung kính bái ba cái.

Ở trong lòng Tịch Sâm, cha hắn có vô số thê thϊếp, đàn ông phụ nữ, từ Omega đến Beta, chỉ cần ông ấy thích, không có không chiếm được mà cả trai lẫn gái đo, có ai thật sự thích ông ấy chứ? Chỉ là vì gia sản bạc triệu của nhà họ Tịch thôi. Mười mấy năm trước, mẹ Tịch Sâm bị ông ấy chọc cho tức chết, sau đó hắn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tịch, tự mình ra nước ngoài lăn lộn. Bây giờ trở về là có trưởng lão trong tộc cầu hắn trở về tiếp quản bang phái, hắn mới không tình nguyện về nước, nhìn thấy đám người hư tình giả ý trong linh đường, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, Omega bên chân đoán chừng cũng chỉ giả vờ, cầu mong được hưởng chút gia sản. Dù sao trong bụng đối phương còn có con của ông ấy, lão bất tử kia, đứa nhỏ đó đáng lẽ sẽ trở thành người thừa kế Tịch gia lại vì ngày hôm nay mà người thừa kế trở thành hắn. Tịch Sâm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hít lấy không khí xung quanh mình, hắn lại cảm thấy lần này về nước vẫn có giá trị, nhìn xem, bên cạnh không phải có bất ngờ rồi sao?

"Các vị, tôi là Tịch Sâm, tin rằng các vị trưởng lão đã thông báo với mọi người trước khi tôi về nước. Cha tôi bỏ mình ngoài ý muốn, hy vọng mọi người có thể lấy lại tinh thần, bảo vệ gia nghiệp nhà họ Tịch, sau này tôi sẽ toàn quyền tiếp quản Tịch gia, nếu như có vấn đề gì, bây giờ có thể nói."

Tịch Sâm quét mắt nhìn đám người khúm núm xung quanh, trong mắt không có gì dao động, lời nói sắc lạnh và khí tràng cường đại quanh thân hắn làm cho không ai dám lên tiếng phản bác.

Cho dù trong lòng không phục nhưng không dám thể hiện, dù sao vị này vốn là đại thiếu gia nhà họ Tịch, lăn lộn ở nước ngoài cũng không kém Tịch Viễn Sơn, một người gϊếŧ người không chớp mắt, ai lại dám chủ động trêu chọc?

Tịch Sâm kéo kéo khóe miệng, muốn nhìn phản ứng của Omega bên cạnh vừa cúi đầu đã đối diện với một đôi mắt to nước mắt lưng tròng, nước mắt trong sáng đong đầy dần chảy ra ngoài, vì khóc suốt một đoạn thời gian dài nên ánh mắt của cậu sưng như quả hạch đào, mặt mũi cũng đỏ rực, đôi môi đỏ bừng càng thêm thu hút khẽ nhét, run rẩy phát ra tiếng nức nở.