Chương 38

Cả người Bùi Cô Cẩm đơ ra, cứng ngắc như một tảng đá. Hắn có cảm giác mình sắp hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, thực sự không có cách nào ngăn cản nổi nữa, nhưng vẫn còn một tia lý trí chống đỡ đến cùng. Bùi Cô Cẩm gắng gượng cười nhạo một tiếng, hắn còn chưa cười xong, Tống Vân Tang ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn.

Nàng nâng tay, đưa tay áo của mình lên trước mũi Bùi Cô Cẩm, che khuất nửa khuôn mặt của hắn. Nàng cẩn thận quan sát hắn, mặt của nàng bỗng nhiên đỏ lên: "Ta nhận ra ngài, ngài là vũ sư che mặt kia. Ngày đó ở Thập Bát phường, là ngài đã cứu ta. Ngài còn lệnh cho Ngụy Hưng tới đón ta, đưa ta về nhà ——"

Trên đầu mũi đều là hơi thở trong veo của nữ nhân, Bùi Cô Cẩm đánh mất khả năng nói chuyện, chỉ có thể nhìn Tống Vân Tang. Đợi nàng buông tay xuống, hắn mới gượng gạo nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn bất thường. Tống Vân Tang mím mím môi. Hắn nói dối, nàng phải truy cứu đến cùng: "Đêm thích khách đến Hầu phủ, Hắc y nhân đã vứt áo bông lên mặt là ngài phải không? Nhìn thấy thích khách đến đây, ngài mới bị ép phải làm vậy. Ngài cự tuyệt ta, nhưng nửa đêm lại trộm chạy tới nhìn ta."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng, nhưng tiếng cười nhạo này không khống chế được hơi lạc điệu: "Thật sự buồn cười. Tống Tiểu thư không khỏi quá tự mình đa tình, vì sao ta phải trộm nhìn ngươi?"

Tống Vân Tang không chịu không buông tha: "Ta nghe thấy bọn họ gọi ngài, bọn họ gọi ‘Bùi Đại nhân’."

Bùi Cô Cẩm vẫn không thừa nhận: "Ngươi nghe lầm..."

Lời nói của hắn dừng lại, bởi vì Tống Vân Tang lại nhướn người lên, ghé vào má hắn, hôn một cái. Cánh môi mềm mại như cánh hoa vừa chạm vào đã tách ra, suy nghĩ của Bùi Cô Cẩm ngừng lại. Sợi dây đàn trong lòng hắn mấy ngày nay vẫn luôn bị khiêu chiến cực hạn rốt cuộc đã hoàn toàn đứt phựt!

Bùi Cô Cẩm không khống chế được. Đối mặt với Tống Vân Tang, khả năng tự chủ của hắn vốn luôn không tốt, hiện tại có thể kiên trì lâu như vậy, đã là một kỳ tích. Nam nhân nháy mắt cứng ngắc, rồi sau đó phát điên. Một tay hắn mạnh mẽ siết lấy thắt lưng của Tống Vân Tang, một tay còn lại ôm lấy gáy của Tống Vân Tang, cúi đầu hung ác hôn xuống!

Bị đè ép lâu ngày hậu quả chỉ có bùng nổ cuồng loạn. Bùi Cô Cẩm hoàn toàn quên hết kinh nghiệm của kiếp trước, chỉ có thể thuận theo bản năng nguyên thủy, như muốn nuốt sống người trong lòng này. Hắn đặt Tống Vân Tang ở trên tường, lung tung hôn cắn, thật sự như muốn ăn nàng vào bụng. Nhưng hơi thở của nàng truyền đến, ngọt ngào mềm mại như thế, khiến hắn yêu đến tận xương tủy, hắn lại không nỡ làm đau nàng.

Hắn bó tay không còn biện pháp, nóng nảy bất mãn. Tống Vân Tang bị hắn hôn như mưa rền gió dữ đến thở hổn hển. Nàng cảm thấy hít thở không thông, cơ thể như nhũn ra, nước mắt tràn ra, cơ hồ sắp ngất đến nơi rồi. Nàng vuốt vuốt lưng của Bùi Cô Cẩm, cố gắng đẩy hắn ra, muốn tìm chút khe hở để hít thở.

Cuối cùng Bùi Cô Cẩm cũng dừng lại. Hắn đột nhiên buông nàng ra, vội vàng lùi lại vài bước, đứng ở bên cạnh há miệng thở dốc. Tống Vân Tang mất đi chỗ chống đỡ, trượt ngồi trên mặt đất.

Suy nghĩ của nàng trống rỗng một lát, theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Lúc dần dần lấy lại tinh thần, nàng mới bắt đầu cảm thấy môi vừa nóng vừa đau, thì ra bị cắn rách mấy chỗ. Tống Vân Tang cúi đầu nức nở một tiếng. Bùi Cô Cẩm thật sự hung dữ quá! Như vậy, như vậy thật may là hắn không được, nếu không tiếp tục như vậy... Nàng cảm thấy nàng không xong mất!

Tống Vân Tang ngồi phịch ở trên mặt đất, không kiềm chế được thỉnh thoảng khóc thút thít. Bùi Cô Cẩm một tay chống lên bàn, một tay chống lên trán, một lát sau mới nói ra một câu: "... Ngươi đi ra ngoài đi."

Tiếng khóc của Tống Vân Tang bỗng nhiên ngừng lại. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, có chút không dám tin, ấm ức nhìn hắn: "Đại nhân... ngài, ngài đã hôn ta rồi, không lẽ còn muốn không chấp nhận?"

Bùi Cô Cẩm trầm mặt một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ giúp ngươi cứu phụ thân ngươi ra... cho dù phải liều cái mạng này của ta."

Tống Vân Tang giật mình ngơ ngác. Nàng nói ra câu này vốn dĩ không có ý muốn hắn hứa hẹn cái gì cả. Nàng chỉ muốn nói, ngài cũng không khống chế được chính mình mà hôn ta, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục giả bộ không thích ta? Nhưng Bùi Cô Cẩm lại nhẹ nhàng hứa với nàng như vậy, thật sự ngoài dự kiến của nàng.

Hắn thực sự thích nàng, chỉ là còn chưa được tự nhiên. Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên thấy mềm mại, có chút ấm áp. Nàng đỡ vách tường đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau: "Ta cũng sẽ gả cho ngài, làm thê tử của ngài, cùng ngài bạch đầu giai lão, không rời không xa."

Đây là lần đầu tiên, Tống Vân Tang cảm thấy Bùi Cô Cẩm không cứng đờ cả người khi được nàng ôm. Hắn chống lên bàn như trước, chợt cười một tiếng ngắn ngủi: "... Không, ta không cần."

Tống Vân Tang không hề nghe được sự trào phúng trong tiếng cười của hắn, nhưng cũng không có cảm nhận được sung sướиɠ hay bất kỳ cảm xúc nào khác. Bùi Cô Cẩm Tựa như chỉ đang cười một tiếng. Nhưng Tống Vân Tang biết hắn không phải đang mạnh miệng khẩu thị tâm phi. Hắn thật sự không cần.

Tống Vân Tang không rõ. Nàng buông tay ra sau đó đi đến trước người Bùi Cô Cẩm: "Vì sao?"

Nàng quan sát Bùi Cô Cẩm, lại không có cách nào nhìn thấu cảm xúc của hắn. Đôi con ngươi đen láy của Bùi Cô Cẩm bình tĩnh nhìn nàng: "Không có vì sao cả. Ta muốn làm gì, trong lòng ta nghĩ như thế nào, đều là chuyện của ta. Ngươi không cần hỏi nguyên nhân, cũng không cần báo đáp. Ngươi chỉ cần biết, ta sẽ dốc hết toàn lực cứu phụ thân ngươi, sau này cứ yên tâm chờ đi."

Tống Vân Tang nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Dường như Bùi Cô Cẩm không muốn trả lời nàng bất kỳ điều gì cả, cứ như vậy cho nàng thứ mà nàng luôn muốn. Kỳ thật nàng nên vừa lòng, cảm thấy nên dừng ở đây thôi. Dù sao nàng quấn quýt lấy hắn, cũng chỉ vì mục đích này. Hiện tại nàng thậm chí không cần lấy mình ra trả giá, thật sự là một chuyện vô cùng tốt.

Nhưng đột nhiên không biết vì sao Tống Vân Tang lại cảm thấy không nên như thế. Bùi Cô Cẩm lui ra phía sau từng bước, lúc này Tống Vân Tang mới nói: "Nhưng mà, chẳng lẽ Đại nhân không muốn ta gả cho ngài sao?"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm nặng nề: "Ta không muốn ngươi gả cho ta."

Tống Vân Tang há miệng thở dốc: "Ta... Ta không tin."

Trong đáy mắt của Bùi Cô Cẩm chứa tầng tầng lớp lớp cảm xúc không rõ, Tống Vân Tang nhìn không thấu suy nghĩ của hắn: "Ta không muốn ngươi gả cho ta, ta muốn ngươi yêu ta. Nếu như ngươi không thể yêu ta, thì không cần lại đến quấy rầy ta."

Lúc Tống Vân Tang rời khỏi phòng của Bùi Cô Cẩm, vẫn chưa phản ứng lại được. Nàng không biết rốt cuộc nên kinh ngạc vì Bùi Cô Cẩm thực sự không muốn lấy nàng hay là nên kinh ngạc Bùi Cô Cẩm nói "yêu" nàng. Giữ nam nữ, chẳng lẽ không phải dựa trên điều kiện thích hợp, liền nghe theo ý kiến của cha mẹ mai mối, sau đó thành thân sao? Nàng nguyện ý gả cho hắn, nguyện ý gắn bó cùng hắn suốt quãng đời còn lại, chẳng lẽ yêu không phải là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra sao?

Tống Vân Tang càng nghĩ, càng cảm thấy có lẽ lòng tự trọng của Bùi Cô Cẩm đang gây sự. Dù sao thì một chữ yêu, có nghĩa là cùng nhau trải qua những mưa giông bão tố. Nhất định là bởi vì Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy, sợ sau khi thành thân nàng sẽ bất mãn với hắn, cho nên mới yêu cầu với chữ "yêu" cao như vậy.

Tống Vân Tang có chút rầu rĩ. Nàng còn tưởng rằng sau khi biết được Bùi Cô Cẩm còn thích nàng, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Hắn hỗ trợ cứu phụ thân, nàng gả cho hắn, bọn họ đều có thể có được thứ mình muốn, hai nhà cũng vui. Nhưng Bùi Cô Cẩm thật sự quá kiêu ngạo quá không được tự nhiên, vậy mà tình nguyện đơn phương trả giá cũng không cần nàng hồi báo, cũng không đồng ý để cho nàng biết bí mật của hắn.

Lúc hắn nói không thương hắn vậy không cần quấy rầy hắn, thật sự có vẻ rất đau lòng. Điều này làm cho Tống Vân Tang cảm thấy, nếu như từng bước ép sát như mấy ngày nay thật sự có chút tàn nhẫn. Huống chi, hắn đã đáp ứng cứu phụ thân rồi, tựa như nàng cũng không cần phải dày vò hắn làm gì...

Tống Vân Tang âu sầu thở dài, không biết nên làm sao. Đêm đến, nàng ôm theo suy nghĩ trong lòng chìm vào giấc ngủ, lại không biết ngoài viện của nàng, Bùi Cô Cẩm còn trốn trong rừng đào, im lặng nhìn vào cửa sổ phòng nàng.

Bùi Cô Cẩm không ngờ hôm nay mình lại nói ra loại lời nói già mồm cãi láo như vậy. Rõ ràng kiếp trước người vẫn luôn đeo hai từ "Yêu" "Hận" bên miệng là Tống Vân Tang. Sau khi Tống Hầu gia chết, nàng lấy chứng cứ ép hỏi hắn, muốn hắn giải thích với nàng. Hắn không nói được, Tống Vân Tang liền khóc nói nàng không có cách nào thương hắn được nữa, không có cách nào tin hắn được nữa. Nàng nói muốn rời đi, mà hắn không chịu buông tay, lấy Tống Vân Hành uy hϊếp nàng, ép nàng ở lại bên cạnh hắn. Tranh chấp càng ngày càng nhiều, có đêm dây dưa với nhau, Tống Vân Tang sẽ điên cuồng đánh hắn mắng hắn, nói nàng hận hắn...

Hắn chưa từng đề cập qua việc này, nhưng hắn nghĩ mình sẽ nhớ hoài. Bốn năm sau khi hắn bị nhốt vào Chiêu ngục hắn đồng ý với Duẫn Tư Giác sẽ tự sát, chỉ yêu cầu gặp Tống Vân Tang lần cuối cùng. Đêm đó hắn thay một quần áo sạch sẽ, che đi nửa cơ thể đã thối rữa đến huyết nhục mơ hồ của mình, tham lam nhìn Tống Vân Tang ngồi phía đối diện.

Đây là cô nương hắn vẫn luôn yêu thương trân trọng, người hắn cầu mà không được, cho dù bị thương tổn cũng không chịu buông tay. Nhưng hắn vẫn muốn buông tay. Nàng xinh đẹp kiều diễm như trước, như người ở một thế giới hoàn toàn khác với kẻ trọng thương thảm hại như hắn. Đột nhiên Bùi Cô Cẩm cảm thấy may mắn vì năm năm này Tống Vân Tang vẫn không mang thai, bọn họ không có con, không đến mức liên lụy đến việc nàng tái giá, hắn lại cảm thấy sự ghen tị như từng cây gai nhọn ghim vào tim hắn vì hắn không thể có được cô nương xinh đẹp là nàng được nữa rồi.

Bùi Cô Cẩm giấu bàn tay đang nắm chặt đến ứa máu dưới ống tay áo. Hắn cười đến vô tâm vô phế như trước, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lần này xem như ta xong rồi, không biết phán quyết đưa ra là chém đầu hay là chém người."

Tống Vân Tang cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Bùi Cô Cẩm cảm thấy mình làm nàng sợ rồi, lại nói: "Nhưng mà nàng yên tâm, nàng cùng Tống Vân Hành sẽ không sao đâu. Nhị Điện hạ đã đồng ý với ta, sẽ bảo vệ các nàng. Gã ta nói gã ta có thể đón hai người đến Đông cung, để hai ngươi không lọt vào tầm mắt của kẻ khác. Đến lúc đó nàng xem nếu thế cục ổn định, nàng muốn ở cùng với Tư Nghiên cũng được."

Tống Vân Tang chậm rãi mở to mắt nhìn, nước mắt chảy dài trên má. Bùi Cô Cẩm cảm giác tim mình bị nước mắt của nàng nhấn chìm: "Sao lại khóc?" Giọng của hắn hơn trầm xuống, cũng cúi đầu nở nụ cười: "Ngày thường vẫn luôn không hòa nhã với ông, hiện giờ ông đây sắp chết rồi, nàng lại có thể khổ sở sao?"

Tống Vân Tang từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bùi Cô Cẩm cảm thấy hắn bị những giọt lệ kia lừa. Ma xui quỷ khiến hắn hỏi ra một câu: "Tang Tang, năm năm qua… nàng có yêu ta không?"

Cuối cùng Tống Vân Tang ngẩng đầu. Hốc mắt của nàng sưng đỏ, giống như đã khóc không biết bao nhiêu ngày ngày đêm đêm. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên có chút nản chí, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, coi như vui đùa nói: "Nàng nói nàng yêu ta, ta để cho nàng tự do."

Tống Vân Tang nhìn hắn, nghẹn ngào mở miệng "Ta không nói yêu chàng, chàng chết, ta cũng được tự do."

......

Bùi Cô Cẩm không nhớ rõ lúc ấy mình phản ứng như thế nào, đại khái là chật vật đi. Màn đêm buông xuống hắn ở trong Chiêu ngục uống rượu độc mà chết, lúc sắp chết hắn cũng không hận Tống Vân Tang. Hắn vẫn hy vọng nàng bình an suôn sẻ, vô tai vô nạn như trước. Nhưng hắn nghĩ, nếu cho... hắn một cơ hội được làm lại, hắn... không muốn thích nàng nữa.

Thời gian sống lại này, hắn vẫn luôn kiên định như vậy. Hắn lánh mặt Tống Vân Tang ba tháng, cho dù nàng yêu thương nhung nhớ, ôn tồn mềm mại như thế nào, hắn cũng không chịu đáp lại. Hắn cứ đeo lớp mặt nạ lạnh lùng khinh thường như vậy, hết lần này đến lần khác từ chối Tống Vân Tang, chờ đợi nàng thất vọng quay lưng, biến mất trong sinh mệnh hắn. Nhưng không ngờ Tống Vân Tang lại bướng bỉnh như vậy, càng trốn nàng càng xông lên, cho dù bị hắn dày vò.

Cho đến hôm nay, hắn rốt cuộc cũng cự tuyệt thành công. Hắn bị buộc đến không còn đường lui, hứa với nàng sẽ nghĩ cách cứu phụ thân nàng. Nàng đạt được mục đích của mình, sẽ không đến dây dưa nữa. Nhưng này mấy ngày nay, nỗi phiền não vẫn luôn bồi hồi trong lòng hắn vẫn không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên hiểu được, hắn không làm được chuyên không thích nàng. Trải qua những chuyện của kiếp trước, trong lòng hắn có khúc mắc. Nhưng so với tình yêu say đắm mà hắn dành cho Tống Vân Tang khúc mắc bé nhỏ này không đáng kể, không đáng được nhắc tới. Hắn cự tuyệt nàng, là hắn làm trái với tâm nguyện của bản thân để áp chế du͙© vọиɠ, muốn cho nàng một tương lai không giống như kiếp trước. Hắn gắng sức rồi. Hắn cho nàng nhiều cơ hội như vậy, để cho nàng đi, nàng lại không chịu đi. Vậy hôm nay, sẽ là lần cuối cùng hắn cự tuyệt.

Hết hôm nay nếu như nàng không quấn lấy hắn nữa, hắn sẽ thật sự buông tay. Hắn sẽ giúp nàng cứu phụ thân, sau đó đưa bọn họ rời đi kinh thành, để nàng ở một nơi hắn nhìn không thấy thành hôn sinh con, trải qua quãng đời còn lại. Nhưng nếu nàng lại chủ động quấn lấy hắn, chỉ cần một chút bé tí thôi... vậy hắn xem như nàng thực sự có hảo cảm với hắn, kiếp này hắn sẽ không để nàng rời khỏi hắn thêm lần nào nữa.