Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quyết Chiến Tiền Hậu

Chương 25: Hào Kiệt Mang Ơn Kẻ Gϊếŧ Mình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chàng không thể trả lời được mà cũng không giải thích được. Thật là những câu hỏi khó tìm đáp án, khó tìm giải thích mà cũng không ai phán đoán được.

Lục Tiểu Phụng không thể giải đáp, không thể quyết đoán. Người di động rất chậm chạp nhưng lưỡi kiếm biến đổi rất mau lẹ. Vì hai người sử kiếm đều có thể theo ý mình.

Người ngoài coi vào cuộc chiến này tựa hồ chẳng có gì kịch liệt cũng chẳng có gì hay ho.

Bọn Ngụy Tử Vân, Đồ Phương, Ân Kiện Ân, Đinh Ngạo đều toát mồ hôi lạnh Bốn nhân vật này đều là kiếm khách hạng nhất đương thời. Bọn chúng nhìn ra được chỗ biến hóa về kiếm thuật này theo ý muốn thì đúng là môn võ công đến trình độ tối cao vô thượng.

Tây Môn Xuy Tuyết tựa hồ không phải là đối thủ của Diệp Cô Thành.

Thanh kiếm trong tay Diệp Cô Thành mỗi khi biến hóa đều là chiêu kiếm quyết thắng.

Nhưng kiếm và người của hai đối thủ đã hợp một. Đó là tâm kiếm.

Lòng bàn tay Lục Tiểu Phụng đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Chàng phát giác thế kiếm biến hóa của Tây Môn Xuy Tuyết tuy bền ngoài coi rất linh hoạt mà thực sự lại đờ đẫn hay ít ra cũng không linh hoạt bằng Diệp Cô Thành.

Thế kiếm của Diệp Cô Thành tựa hồ cơn gió ngoài đám mây trắng.

Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết dường như bị trói buộc bằng sợi dây vô hình. Sợi dây vô hình đó là vợ con y, là gia đình y, là tình cảm của y mà không ai ngó thấy.

Lục Tiểu Phụng đã nhận định và phỏng đoán những thế kiếm biến hóa còn tiếp tục thêm chỉ hai mươi hiệp nữa là mũi kiếm của Diệp Cô Thành có thể đâm vào cổ họng Tây Môn Xuy Tuyết.

Diễn biến hai mươi lần phỏng được bao lâu? Thường khi xảy ra trong nháy mắt.

Đầu ngón tay Lục Tiểu Phụng đã lạnh như băng tuyết.

Hiện giờ bất luận là ai cũng chẳng có cách nào biến cải được vận mệnh.

Lục Tiểu Phụng không thể biến cải được, chính Tây Môn Xuy Tuyết cũng không biến cải được.

Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết hiện giờ chỉ còn cách nhau trong gang tấc.

Cả hai thanh kiếm đều vận toàn lực phóng ra.

Chiêu kiếm tối hậu này là nhát kiếm quyết định kẻ thắng người bại.

Đến bây giờ Tây Môn Xuy Tuyết mới phát giác chiêu kiếm của mình đã chậm một bước.

Khi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã đâm tới trước ngực Diệp Cô Thành thì tấc kiếm của Diệp Cô Thành đã xuyên thủng cổ họng Tây Môn Xuy Tuyết Vận mệnh tới nơi, Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thế không chấp nhận.

Nhưng giữa lúc ấy, đột nhiên Tây Môn Xuy Tuyết phát giác ra mũi kiếm của Diệp Cô Thành trệch đi thành thiên lệch. Dù sự thiên lệch chỉ một, hai tấc cũng là sự cách biệt giữa cái sống và cái chết của con người.

Tại sao lại xây sự sai trật lệch lạc này?

Phải chăng vì Diệp Cô Thành đã nhận ra cái sống và cái chết của mình chỉ là một, chẳng còn sự cách biệt nào nữa?

Lưỡi kiếm lạnh như băng. Mũi kiếm càng lạnh hơn đâm vào trước ngực Diệp Cô Thành.

Tây Môn Xuy Tuyết còn cảm giác được mũi kiếm đã đυ.ng vào trái tim Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành cảm thấy một nỗi đau đớn kỳ dị. Mối đau đớn này khác nào ngó thấy người tình nhân mới yêu nằm chết trên giường bệnh.

Cái đau đớn này không hẳn là đau đớn mà còn là mối hoảng sợ, mối hoảng sợ của kẻ tuyệt vọng.

Diệp Cô Thành lại nhận biết những cái vui vẻ, cái tốt đẹp trong sinh mạng mình chỉ còn nháy mắt là kết thúc.

Sinh mạng của Diệp Cô Thành sắp kết thúc, kết thúc dưới lưới kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

Nhưng Diệp Cô Thành đối với Tây Môn Xuy Tuyết tuyệt không một chút oán hận.

Cảm giác của Diệp Cô Thành là sự cảm kích vĩnh viên không một người nào hiểu được.

Trong chớp mắt tối hậu này mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết chậm lại và chuẩn bị thu hồi chiêu sát thủ trí mạng.

Diệp Cô Thành ngó thấy tác động cũng như tâm thần Tây Môn Xuy Tuyết Y nhận ra Tây Môn Xuy Tuyết không muốn gϊếŧ mình mà phải gϊếŧ mình vì Tây Môn Xuy Tuyết cũng hiểu Diệp Cô Thành muốn chết về lưỡi kiếm của mình. Diệp Cô Thành đằng nào cũng chết, dĩ nhiên y muốn chết về lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

Diệp Cô Thành chết về lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết ít ra cũng vinh dự hơn chết về bất cứ tay ai.

Tây Môn Xuy Tuyết đã hiểu thế nên y thành toàn cho Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành cũng vì thế mà cảm kích Tây Môn Xuy Tuyết.

Sự cảm thông và mối động tình này chỉ phát sinh ra giữa những bậc anh hùng tuyệt thế.

Tong chớp nhoáng này, hai luồng mục quang của hai người tiếp xúc với nhau. Diệp Cô Thành muốn tự đáy lòng thốt ra câu:

– Cảm tạ ông bạn.

Câu này tuy không do miệng Diệp Cô Thành thốt ra nhưng mục quang y đã nói lên rồi.

Diệp Cô Thành còn hiểu Tây Môn Xuy Tuyết đã hiểu mình rồi mới ngã lăn ra.

*****

Vừng trăng tỏ lặn rồi. Bao nhiêu tinh tú cũng biến hết.

Phương Đông đã hé ánh bình minh.

Người kiếm khách tuyệt thế vô song té xuống rồi.

Thanh danh của y từ nay có tiêu tan không?

Một áng mây trắng bên trời bay lại tựa hồ tỏ kinh ý tối hậu với người kiếm khách tuyệt thế.

Ánh bình minh tuy đã rạng đông mà vùng trời đất vẫn còn lạnh lẽo tối tăm.

Sắc mặt Diệp Cô Thành lúc này phảng phất lộ ra một tia bình minh lạnh lẽo mông lung cả thần bí.

Trên lưỡi kiếm còn giọt máu tối hậu.

Tây Môn Xuy Tuyết khẽ thổi cho rớt xuống. Y ngửng đầu nhìn bốn phía: một vùng thiên địa bao la bát ngát khiến y nảy ra nỗi lòng thê lương tịch mịch không bút nào tả xiết.

Tây Môn Xuy Tuyết cất kiếm ới, bồng thi thể Diệp Cô Thành lên.

Thanh kiếm của y đã lạnh lùng, cái chết của Diệp Cô Thành càng lạnh hơn nhưng cũng chưa lạnh bằng trái tim Tây Môn Xuy Tuyết.

Cuộc chiến kinh thiên động địa đã qua.

Kẻ cừu địch đáng tôn kính hơn cả bằng hữu đã chết dưới lưỡi kiếm của y. Trên cõi đời này còn có thứ gì làm cho trái tim cùng huyết mạch nóng trở lại được chăng?

Tây Môn Xuy Tuyết đã quyết tâm vĩnh viễn cất giấu thanh kiếm của mình cũng như vĩnh viễn cất giấu thi thể của Diệp Cô Thành.

Bất luận trường hợp nào y cũng không thể để bất ai xâm phạm vào hai thứ đó Đinh Ngạo đột nhiên xông ra vung kiếm cản đường lớn tiếng:

– Ông bạn không thể đem người này đi được, bất luận y còn sống hay đã chết rồi.

Tây Môn Xuy Tuyết chẳng buồn để mắt ngó đối phương lần nào.

Đinh Ngạo lại nói:

– Người này là khâm phạm của triều đình. Người thu thi thể cũng bị tội đồng lõa.

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:

– Tướng quân muốn giữ tại hạ chăng?

Đinh Ngạo cười lạt hỏi lại:

– Chẳng lẽ ta không giữ được ư?

Tây Môn Xuy Tuyết trán nổi gân xanh.

Đinh Ngạo nói:

– Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành song kiếm liên thủ hoặc giả trong thiên hạ không còn ai chống lại được. Nhưng đáng tiếc Diệp Cô Thành chết rồi. Hơn nữa đây còn ba ngàn quân cấm vệ.

Hắn vừa dứt lời bỗng nghe sau lưng có tiếng cười.

Một người cười nói:

– Diệp Cô Thành chết rồi nhưng Lục Tiểu Phụng còn sống đây.

Đinh Ngạo quay phắt lại quát hỏi:

– Ông bạn muốn sao bây giờ?

Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp:

– Tại hạ chỉ nhắc nhở tướng quân cả Tây Môn Xuy Tuyết lẫn Diệp Cô Thành đều là bạn hữu của tại hạ.

Đinh Ngạo hỏi:

– Ông bạn o bế cả tên tòng phạm của triều đinh hay sao? Ông bạn có hiểu như thế là phạm tội gì không?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ chỉ biết một điểm.

Đinh Ngạo hỏi:

– Điểm gì?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ chỉ biết việc nào không nên làm là quyết không làm. Còn việc nào nên làm bị bẻ đầu cũng chẳng sao.

Đinh Ngạo biến sắc.

Đồ Phương, Ân Kiện Ân cũng xông tới. Bọn thị vệ giương cung, đao kiếm rút khỏi vỏ, chỉ còn chờ lệnh là động thủ.

Đột nhiên một người nữa lại vọt tới lớn tiếng:

– Các vị có ba ngàn quân cấm vệ thì Lục Tiểu Phụng ít ra cũng còn một người bạn mà lại là người bạn không sợ chém đầu. Người này chính là Bốc Cự.

Mộc đạo nhân cũng nói heo:

– Bần đạo tuy là người ngoại tục nhưng cũng có bạn là người ngoài phàm tục Lão quay lại nhìn nhà sư chất phác hỏi:

– Còn hòa thượng thì sao?

Nhà sư chất phác trợn mắt lên đáp:

– Đạo sĩ có bạn sao hòa thượng lại không có bạn được?

Nhà sư giương mắt lên nhìn Tư Không Trích Tinh hỏi:

– Còn thí chủ?

Tư Không Trích Tinh thở dài đáp:

– Nơi đây các vị thị vệ đại lão gia chẳng những đều là cao thủ mà lại là quan lớn. Kẻ tiểu nhân như tại hạ rất sợ quan nên…

Mộc đạo nhân hỏi:

– Nên làm sao?

Tư Không Trích Tinh nhăn nhó cười đáp:

– Tại hạ không muốn thừa nhận Lục Tiểu Phụng là bạn nhưng đáng tiếc tại hạ chẳng có cách gì lại không thừa nhận.

Mộc đạo nhân nói:

– Hay lắm!

Tư Không Trích Tinh nói:

– Không hay đâu. Giả tý mấy vị muốn giữ Tây Môn Xuy Tuyết chắc Lục Tiểu Phụng cũng không chịu phải không?

Mộc đạo nhân đáp:

– Phải rồi!

Tư Không Trích Tinh hỏi:

– Mặt khác bọn họ muốn đối phó với Lục Tiểu Phụng, phải chăng chúng ta cũng không chịu?

Mộc đạo nhân đáp:

– Đúng thế.

Tư Không Trích Tinh hỏi:

– Nếu vậy bọn ta nhất định chống lại hay sao?

Mộc đạo nhân mặc nhiên thừa nhận.

Tư Không Trích Tinh nói:

– Tại hạ vừa đếm rồi. Nếu chúng ta động thủ với họ thì mỗi người phải đối phó với ba trăm mười bảy tên.

Gã thở dài nói tiếp:

– Song chưởng khôn địch bốn tay. Hai tay phải chọi với hơn sáu trăm tay, nhất định không ngon đâu.

Mộc đạo nhân đột nhiên cười nói:

– Ngươi đừng quên ngươi đã có ba tay.

Tư Không Trích Tinh cười một cách hồn nhiên.

Ở dưới chân Thiên Tử ngay trong thành Tử Cấm lại trước mắt rừng thương núi đao, bọn này vẫn cười một cách ung dung.

Đinh Ngạo cùng đồng bọn không khỏi khẩn trương. Nhất là bọn thị vệ tưởng chừng trước mặt đại địch.

Cuộc chiến này nếu diễn ra thật sự thì hậu quả khó mà lường được.
« Chương TrướcChương Tiếp »