Chương 8: Nhẹ Bề Sinh Tử, Nặng Mối Sinh Ly

Diệp Cô Thành từ từ khép cửa sổ rồi lại mở ra.

Ngoài cửa sổ vẫn còn vầng trăng tỏ như cũ.

Diệp Cô Thành vẫn không quay đầu lại tựa hồ hắn không muốn để Lục Tiểu Phụng ngó thấy vẻ mặt của hắn.

Sau một lúc lâu đột nhiên hắn hỏi:

– Công tử biết y có con rồi chứ?

Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên la thất thanh:

– Diệp huynh bảo sao?

Diệp Cô Thành không nhắc lại vì hắn biết Lục Tiểu Phụng nghe rõ rồi.

Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng đã nghe rõ nhưng chàng không thể tin được, chàng lại hỏi:

– Diệp huynh bảo Tây Môn Xuy Tuyết có con rồi ư?

Diệp Cô Thành gật đầu.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi:

– Tôn Tú Chân mang thai hay sao?

Diệp Cô Thành gật đầu.

Lục Tiểu Phụng kinh dị khôn tả.

Người đàn ông trước khi quyết đấu sinh tử mà biết người yêu mang thai trong bụng đứa con mình dĩ nhiên phải thu xếp.

Lục Tiểu Phụng tỉnh ngộ nói:

– Té ra y yêu cầu Diệp huynh thay đổi kỳ hẹn vì y cần sắp đặt cuộc sống cho Tôn Tú Chân, y không nắm chắc được phần thắng.

Diệp Cô Thành đáp:

– Y là nam nhân có trách nhiệm, lại biết rất nhiều người thù nghịch mình.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Nếu y chết về tay Diệp huynh, dĩ nhiên những kẻ thù của y chẳng để nữ nhân và hài nhi được sống yên lành.

Diệp Cô Thành đáp:

– Suốt đời y không yêu cầu ai chuyện gì, dù y chết cũng không muốn năn nỉ người bảo vệ thê tử cho mình.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Vì thế y xin Diệp huynh hoãn lại một tháng để y sắp đặt xong hậu sự của mình.

Diệp Cô Thành hỏi:

– Nếu công tử là ta, công tử có ưng thuận không?

Lục Tiểu Phụng thở dài. Bây giờ chàng mới hiểu vì lẽ gì Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên mất biến. Dĩ nhiên y cần tìm một nơi tuyệt đối bí mật để an trí vợ con, nhất là cho Tôn Tú Chân được bình yên lúc sinh ra nó.

Nơi đó dĩ nhiên không một người nào biết được.

Diệp Cô Thành ngửng đầu trông chiều trời lẩm nhẩm:

– Nguyệt viên chi dạ, Tử kim chi điên.

Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi:

– Nguyệt viên chi dạ đổi sang đêm hôm khác cũng trăng tròn còn Tử kim chi điên thì đổi đi đâu.

Diệp Cô Thành lại trầm ngâm hồi lâu mới đáp:

– Đổi làm Tử Cấm Chi Điên.

Lục Tiểu Phụng động dung hỏi:

– Tử Cấm Chi Điên ư? Cũng là Tử Kim thành chứ gì?

Diệp Cô Thành đáp:

– Đúng thế.

Lục Tiểu Phụng biến sắc nói:

– Các vị vào Tử Cấm thành lên nóc Thái Hòa điện quyết chiến chăng?

Điện Thái Hòa tức Kim Loan điện cũng ở trong Tử Cấm thành là một tòa đại điện cao nhất.

Tử Cấm Chi Điên dĩ nhiên là trên nóc điện Thái Hòa. Điện này cao mấy chục trượng. Trên nóc nhà lợp ngói pha lê nhẵn bóng. Người lên đó khó như lên trời.

Huống chi đó là nơi Hoàng đế để bách quan vào triều kiến. Cách phòng vệ rất thâm nghiêm có thể nói khắp thiên hạ không nơi nào bì kịp.

Hai người lại lựa nơi khó khăn này để quyết chiến khiến Lục Tiểu Phụng không nhịn được thở dài nói:

– Các vị thật là lớn mật!

Diệp Cô Thành hững hờ đáp:

– Nếu công tử kinh hãi thì bất tất phải đi làm chi.

Lục Tiểu Phụng tỉnh ngộ hỏi:

– Các vị chọn nơi này vì mục đích không muốn cho người ta vào coi chăng?

Diệp Cô Thành đáp:

– Ít ra cuộc chiến này không phải vì mục đích để người ta coi.

Lục Tiểu Phụng lại không nhịn được hỏi:

– Vậy thì vì mục đích gì?

Diệp Cô Thành đáp:

– Vì y là Tây Môn Xuy Tuyết và ta là Diệp Cô Thành.

Đây không phải là câu trả lời nhưng cũng đủ thuyết minh tất cả. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành trong số mạng đã an bài sẵn phải có một phen so tài cao thấp thì không cần đến lý do nào khác nữa.

Hai tên kiếm khách cao ngạo nhất đời khác nào hai ngôi sao sa khi đυ.ng nhau tất tóe lửa kinh thiên động địa mà tia lửa này tuy chỉ chớp mắt đã tan biến nhưng còn sáng tỏ muôn đời.

Trăng tỏ sao thưa, đêm khuya càng lạnh.

Diệp Cô Thành thủng thẳng hỏi:

– Những cái gì công tử muốn biết bây giờ biết hết rồi sao còn chưa đi?

Lục Tiểu Phụng chưa chịu đi ngay hỏi lại:

– Ngoài tại hạ còn người nào khác biết nơi quyết chiến của hai vị chưa?

Diệp Cô Thành lạnh lùng đáp:

– Ta chưa nói với ai và không bạn hữu nào khác.

Thanh âm hắn tuy lạnh lẽo nhưng câu nói này lại nóng như lửa.

Diệp Cô Thành đã thừa nhận Lục Tiểu Phụng là bạn, lại là người bạn duy nhất.

*****

Trước lúc bình minh. Lúc này vũ trụ vừa tối vừa giá lạnh hơn lúc nào hết.

Lục Tiểu Phụng hứng gió chạy về phía trước, ngực chàng vẫn nóng bừng.

Chàng thích bạn, quý bạn và hiểu giá trị của bạn không ai bằng.

Chàng nhất định nghĩ cách giải cứu Diệp Cô Thành lại nghĩ cách giải cứu Âu Dương Tình. Nhưng hiện giờ chàng chưa có cách nào.

Sáng sớm ngày mười bốn tháng chín, Lý Yến Bắc ở trong công quán thứ mười ba đó ra. Hắn rảo bước chạy trên đường sương mù mờ mịt.

Bước chân hắn tuy rất dài nhưng lộ vẻ trầm trọng. Lưng hắn vẫn thắng thắn nhưng mặt hắn ra chiều mỏi mệt.

Suốt đêm qua Lý Yến Bắc không ngủ.

Mười một năm nay sáng nào cũng vậy, lúc tinh sương hắn đã đi tản bộ, theo sau là một đoàn người rất đông. Nhưng bữa nay không có một ai theo hắn.

Vừng thái dương chưa mọc. Những hạt sương động trên lá cây bữa nay lạnh hơn mọi ngày, tưởng chừng trời sắp xuống tuyết.

Ở miền Bắc mùa đông bao giờ cũng đến sớm hơn.

Đối với Lý Yến Bắc, mùa đông đã đến trong lòng hắn rồi.

Giữa lớp sương mù buổi sớm, phái đối diện cũng có người đang thượng lộ đi tới.

Lý Yến Bắc chưa nhìn rõ mặt, mắt đã sáng lên hỏi:

– Lục Tiểu Phụng đấy ư?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Chính là tại hạ.

Chàng dừng bước dưới gốc cây vừa chờ hắn lại gần vừa nói:

– Ngày nào mỗi sáng đều dậy sớm ra ngoài chạy một vòng nhất định sẽ sống lâu hơn.

Chàng vừa nói vừa cười nhưng tiếng cười không giòn giã.

Lý Yến Bắc hỏi:

– Công tử đi bên ngoài đã lâu chưa?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Mới chừng nửa giờ.

Lý Yến Bắc hỏi:

– Sao lại không tiến nữa?

Lục Tiểu Phụng lại cười gượng đáp:

– Tại hạ sợ rồi.

Lý Yến Bắc kinh ngạc nhìn chàng hỏi:

– Công tử sợ ư? Công tử mà cũng có lúc sợ hãi là nghĩa làm sao?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Có chứ. Thường thường có luôn.

Lý Yến Bắc hỏi:

– Công tử sợ gì?

Hắn không chờ Lục Tiểu Phụng trả lời lại nói tiếp:

– Công tử không dám đi gặp Âu Dương Tình ư?

Lục Tiểu Phụng gật đầu.

Lý Yến Bắc vỗ vai chàng nói:

– Âu Dương Tình còn sống. Coi bề ngoài y trúng độc nặng nhưng không có gì nghiêm trọng.

Lục Tiểu Phụng thở phào một cái hỏi:

– Bữa nay Lý gia đi có một mình thôi ư?

Lý Yến Bắc gật đầu, ra chiều mỏi mệt uể oải đáp:

– Bữa nay người ta đều có việc riêng phải làm.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Như vậy Lý gia cũng không nên đi.

Lý Yến Bắc gượng cười không nói gì.

Lục Tiểu Phụng lại nói:

– Hôm qua đã xảy chuyện, bữa nay Lý gia nên thận trọng.

Lý Yến Bắc lẳng lặng sóng vai Lục Tiểu Phụng mà đi.

Hắn đi được một đoạn đường bỗng lên tiếng:

– Mười một năm nay sáng sớm nào Lý mỗ cũng chạy một vòng quanh khu này.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bất luận trời mưa to gió lớn hay nắng ráo khô khan ngày nào Lý mỗ cũng không gián đoạn.

Khu đất này là của hắn.

Lý Yến Bắc đi trên đường phố rộng rãi mà cổ kính, trong lòng đầy kiêu ngạo cùng thỏa mãn, chẳng khác viên đại tướng đi duyệt binh hay bậc đế vương đi tuần du quốc thổ của mình.

Lục Tiểu Phụng đã hiểu cảm giác của hắn, chàng nói:

– Nếu tại hạ là Lý gia chắc mỗi ngày cũng đi một vòng.

Lý Yến Bắc đáp:

– Nhất định là thế.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Nhưng bữa nay phải phá lệ một lần.

Lý Yến Bắc nói:

– Công tử tuyệt hông thể bỏ qua được.

Lục Tiểu Phụng nhắc lại:

– Nhừng bữa nay…

Lý Yến Bắc ngắt lời:

– Nhất là bữa nay công tử càng không nên phá lệ.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Tại sao vậy?

Lý Yến Bắc ngần ngừ, hắn liếc nhìn những cửa tiệm hai bên đường phố cổ kính, trong khóe mắt tựa hồ đầy vẻ bi thương luyến tiếc. Hồi lâu hắn mới thủng thắng nói:

– Vì bữa nay là ngày tối hậu của Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn hắn hỏi:

– Lần tối hậu ư? Sao lại tối hậu?

Lý Yến Bắc không trả lời, đột nhiên hỏi lại:

– Công tử có gặp con Lý mỗ không?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

Chàng không gặp mà cũng không hiểu tại sao Lý Yến Bắc đột nhiên hỏi chuyện này.

Lý Yến Bắc chậm rãi hỏi tiếp:

– Lý mỗ sinh mười tám đứa con, đứa nhỏ nhất mới hai tuổi. Bọn chúng đều là con ruột của Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng toan hỏi thì Lý Yến Bắc lại nói tiếp:

– Năm nay Lý mỗ đã năm mươi. Coi về ngoài tuy còn tráng kiện mà thực ra già mất rồi.

Lục Tiểu Phụng cười gượng nói:

– Lý gia chưa già đâu. Người ta nói nam nhân từ nam chục trở đi đời người chân chính bắt đầu.

Lý Yến Bắc muốn cười gượng cũng không được. Hắn nói:

– Nhưng Lý mỗ thì không được rồi vì Lý mỗ chẳng thể bỏ đói lũ con nhỏ của mình.

Lục Tiểu Phụng hiểu ý hắn nhưng cũng hỏi:

– Chẳng lẽ Lý gia đã để sản nghiệp cho người ta?

Lý Yến Bắc cúi đầu buồn rầu đáp:

– Lý mỗ nguyên cũng không muốn làm thế này nhưng bọn họ cho Lý mỗ điều kiện rất trọng hậu.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Điều kiện gì?

Lý Yến Bắc đáp:

– Chẳng những họ nguyện ý thừa nhận cuộc đánh cá ước định với Đỗ Đồng Hiên, nguyện ý giải quyết vụ này cho Lý mỗ mà còn bảo đảm đưa toàn gia Lý mỗ cả già lẫn trẻ xuống Giang Nam một cách bình yên.

Hắn nở nụ cười thê lương nói tiếp:

– Lý mỗ biết Giang Nam là nơi rất vui vẻ. Mỗi khi mùa xuân tới, cỏ xanh mọc dài, oanh hót líu lo, lại chẳng thiếu gì đào hồng liễu biếc. Bọn nhỏ mà sinh trưởng ở đó tất không thô tục như Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn không nhịn được thở dài nói:

– Lý gia quả là người thô hào.

Lý Yến Bắc nhăn nhó cười nói:

– Công tử chưa có con thì chẳng thể hiểu được tâm tình của người cha.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ hiểu lắm.

Lý Yến Bắc nói:

– Công tử đã hiểu tất cũng biết tại sao Lý mỗ lại làm việc thế này.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ biết rồi.

– Nếu cuộc chiến này mà Tây Môn Xuy Tuyết thất bại thì lập tức Lý mỗ bị dồn vào ngõ bí không còn đường thoát.

Lục Tiểu Phụng hiểu lắm. Bất luận là ai đưa mười chín người con đi không phải chuyện dễ dàng.

Lục Tiểu Phụng lại nói:

– Hôm qua sau khi gặp Diệp Cô Thành mình chẳng còn cơ hội nào thắng được.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Không phải Lý gia thất bại mà là Tây Môn Xuy Tuyết.

Lý Yến Bắc nói:

– Nhưng y thua Lý mỗ còn thảm hại hơn nhiều.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ biết rồi.

Lý Yến Bắc nói:

– Nếu vậy công tử không nên trách Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tại hạ không trách Lý gia, chỉ tiếc thay cho Lý gia mà thôi.

Lý Yến Bắc hỏi:

– Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng không đáp hỏi lại:

– Lý gia đem sản nghiệp nhường cho ai?

Lý Yến Bắc đáp:

– Nhường cho Cố Thanh Phong.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Cố Thanh Phong là ai?

Lý Yến Bắc đáp:

– Là một đạo sĩ.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ bọn môn nhân tử đệ của Lý gia cũng đem nộp cho lão hết.

Lý Yến Bắc đáp:

– Người chân chính khống chế địa khu này không phải ở trong bang hội Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Lý gia cũng không phải là bang chúa ở bang hội này ư?

Lý Yến Bắc thở dài đáp:

– Bang chúa trong bang hội hiện giờ cũng là lão. Lý mỗ đã giao Long Kỳ, lệnh phù làm bang chúa mười năm qua cho lão trước mặt chứng nhân.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Chứng nhân do ai mời đến?

Lý Yến Bắc đáp:

– Tuy lão mời đến nhưng đều là những bậc tiền bối mà Lý mỗ vẫn tôn kính.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Những ai vậy?

Lý Yến Bắc đáp:

– Một vị là Mộc đạo nhân ở phái Võ Đương, một vị là Cổ Tùng cư sĩ trên núi Hoàng Sơn. Còn một vị là nhà sư chất phác.

Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Chàng kinh hãi dừng bước biến sắc nói:

– Thảo nào tại hạ không tìm thấy họ thì ra tại hạ đi rồi bọn họ quay trở lại.

Lý Yến Bắc nói:

– Lý mỗ chưa đề cập tới công tử trước mặt họ.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Lý gia đã mời các vị làm chứng thì vụ này hết dường thay đổi rồi.

Lý Yến Bắc đáp:

– Lý mỗ cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi vì bản tâm đã quyết định như vậy.

Hắn nhìn thẳng vào mặt Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Dường như công tử còn có điều muốn nói với Lý mỗ?

Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu rồi từ từ gật đầu đáp:

– Quả là tại hạ có việc muốn cảnh cáo Lý gia.

Lý Yến Bắc hỏi:

– Việc gì?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Giang Nam chẳng những là nơi thích thú mà còn là tổ người đẹp. Lý gia tới đó rồi hay hơn hết là thành thực một chút.

Chàng mỉm cười nói tiếp:

– Một tháng ba chục ngày nếu Lý gia lại lấy ba chục cô vợ là bị đánh bể đầu.

Lý Yến Bắc cũng cười rộ, vỗ vai Lục Tiểu Phụng đáp:

– Công tử cứ yên dạ. Dù công tử chẳng nói thì những mỹ nhân ở đó Lý mỗ cũng dành lại cho công tử.

Lục Tiểu Phụng cười lớn nói ;:

– Nếu vậy tại hạ nhất định phải tìm tới Lý gia cho lẹ, không thì Lý gia lại biến đổi chủ ý.

Chàng đã định nói chuyện Diệp Cô Thành mấy lần nhưng chàng lại nhẫn nại không nhắc tới.

Lý Yến Bắc là bạn Lục Tiểu Phụng, lúc bạn sắp chia tay chàng muốn để y vui vẻ ra đi. Nguyên tắc của chàng là không làm bạn khó chịu, hối hận lúc lên đường.

Có điều chàng nhất định phân biệt cho rõ ai là thù, ai là bạn.

Chàng hỏi:

– Lý gia định bao giờ thượng lộ?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Chắc còn được ở đây đến ngày mai.

Đối với tòa thành thị cổ kính thân thiết này hắn không khỏi bịn rịn khi phải từ giã nó. Mối lưu luyến và thương cảm khôn tả lộ ra khóe mắt. Hắn nói tiếp:

– Tuy Lý mỗ đã thành người ngoài cuộc nhưng cũng muốn biết kết quả cuộc chiến này.

Lục Tiểu Phụng từ từ gật đầu. Chàng hiểu tâm tình của Lý Yến Bắc lúc này, liền đáp:

– Lúc Lý gia lên đường tại hạ không tiễn chân nhưng Lý gia trở lại thì bất luận trời mưa to gió lớn, tại hạ cũng nhất định đi đón tiếp.

Chàng gượng cười nói tiếp:

– Trước nay tại hạ vốn không thích tiễn biệt.

Ly biệt khiến người ta thương cảm. Lục Tiểu Phụng tuy coi nhẹ bề sinh tử mà lại nặng lòng trước cảnh phân ly.

Lý Yến Bắc cũng cười gượng đáp:

– Lý mỗ hiểu lầm. Lý mỗ đi chuyến này dù vĩnh viễn không trở lại nhưng công tử có dịp tới Giang Nam, Lý mỗ nhất định đón tiếp nồng hậu.

Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chàng đi với hắn một đoạn đường, đột nhiên cất tiếng hỏi:

– Có phải bọn Mộc đạo nhân cùng ra đi với Cố Thanh Phong?

Lý Yến Bắc đáp:

– Đúng thế.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Bọn họ đi đâu?

Lý Yến Bắc đáp:

– Họ đến Bạch Vân quán. Cơm chay và rượu ở đó rất nổi tiếng.

Chùa Bạch Vân phảng phất như ở giữa từng mây trắng là một tòa kinh bích huy hoàng, quy mô rộng lớn đầy vẻ mỹ quan.

Sương mai chưa tan hết, Bạch Vân Quán ở phía xa xa coi chẳng khác tòa cung khuyết trên trời lơ lửng giữa tâng mây trắng.

Cổng lớn sơn đen có gắn vòng đồng đã mở rộng nhưng không ngìn thất bóng người.

Ngọn gió sớm đem theo tiếng niệm kinh đưa ra ngoài. Hiển nhiên các đạo nhân đang cúng lễ buổi sớm.

Nhưng trong tòa đại điện không một bóng người. Mấy mảnh lá vàng vừa rụng xuống theo gió nhảy múa trong đình viện.

Lục Tiểu Phụng xuyên qua sân đi vào đại điện khói hương nghi ngút.

Dĩ nhiên chàng phát giác một đạo nhân áo xanh mũ vàng từ khuôn cửa sau đi ra. Đạo nhân đứng dưới cây ngô đồng lạnh lùng nhìn chàng.

Cây ngô đồng chẳng còn lá rụng, cảnh thu trong hậu viện càng sâu đậm.

Lục Tiểu Phụng lên tiếng ướm hỏi:

– Cố Thanh Phong chân nhân có ở đây không?

Đạo nhân không đáp, cặp mắt lão sáng ngời giữa làn bạch vụ coi sắc như đao.

Ngọn gió thổi qua. Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác sợi dây thao vàng buộc chuôi kiếm cài ở sau lưng bay phất phơ trên vai đạo nhân.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Đạo trưởng phải chăng là Cố chân nhân?

Đạo nhân vẫn không mở miệng, nét mặt thản nhiên chẳng lộ vẻ gì.

Lục Tiểu Phụng cười hì hì, miệng lẩm bẩm:

– Té ra lão đạo này tai điếc. Ta hỏi lầm người rồi.

Đạo nhân không điếc, đột nhiên cười lạt nói:

– Thí chủ không hỏi lầm người đâu nhưng đến không đúng chỗ.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Đây không phải Bạch Vân quán ư?

Đạo nhân đáp:

– Phải rồi.