Chương 3: Trương Ngọc Song Tử

Song Tử ngồi trong quán đưa mắt nhìn xung quanh, tiệm cà phê này là lần thứ hai anh đến, lần đầu tiên là lúc Song Tử mới chuyển công tác về quê.

Anh là bác sĩ ở trên thành phố cũng 5 năm, đi học đại học trên đó ra trường rồi cũng vào bệnh viện trung tâm thành phố làm luôn bởi anh giỏi mà tốt nghiệp trước dự định tận 1 năm. Song Tử vừa chuyển công tác về quê nhà cách đây nửa năm, công việc cũng không khác gì chỗ làm cũ chỉ có tăng thêm thôi. Cả ngày cắm mặt vùi mình vào đống hồ sơ bệnh án chẳng có thời gian đâu mà yêu với chả đương nên có thể nói kinh nghiệm tình trường của Song Tử dường như bằng không. Nhưng ở bệnh viện lại rất được lòng chị em y tá cùng bác sĩ, đến cả con gái viện trưởng còn thầm mến anh nữa mà.

Hai hôm trước đi làm về, Song Tử bất ngờ vì nghe má bắt phải cưới vợ trong năm tới, nhưng anh nào có cùng ai yêu đương mà cưới xinh nên chuyện gì cũng phải tới tay người phụ nữ của gia đình. Nên mới có sự việc bác sĩ Trương phá lệ nghỉ đúng là ngày nghỉ thường niên ngồi ở tiệm cà phê đây.

"Xin chào!".

"À chào, cậu là?" từ đằng sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo không khỏi làm Song Tử giật mình, anh vội vàng đứng dậy xoay người lại.

Trước mắt anh là một cậu trai trẻ cùng trang phục thường ngày sơ mi họa tiết màu xanh nhạt cùng quần suông dài màu trắng làm toát lên vẻ thanh mát tươi trẻ.

"Tôi là Nhật Tư, Trịnh Nhật Tư!" Nhật Tư cẩn thận ngắm nhìn người trước mặt, không khác mấy trong tấm ảnh bà Tám Mai gửi cho cậu, chỉ khác cái không mặc áo blouse trắng mà là sơ mi trắng cùng quần tây đen thôi, hơi bị lịch lãm chứ bộ.

Cả hai cùng ngồi đối diện nhau, Nhật Tư lúng túng hết nhìn đông lại ngắm tây, hai tay để trên bàn cứ miết lấy miệng ly rồi vẽ nghệch ngoạc hơi nước trên ly thủy tinh, mắt cứ như muốn nhìn lại không dám nhìn một vẻ lén lút đến dễ thương trong mắt Song Tử.

"Cậu ừm.. tui tên Trương Ngọc Song Tử, năm nay 30 á, tui hiện đang là bác sĩ đa khoa ở bệnh viện trung tâm, nhà tui có 3 người, ba má với tui. Tài sản hiện có là một căn nhà, một chiếc xe, dư dả vài năm ăn không khỏi đi làm, có đủ hết..".

Nhật Tư phút chốc ngờ ra cả mặt nhìn anh, người đàn ông bên kia cũng bối rối không kém cậu, buông lời nói một lèo dài thòn khiến cậu bật cười khúc khích.

"Anh làm gì mà như khai báo biên bản vậy, tui có hỏi gì đâu à!" cậu cười đến run rẩy cả người, ly nước cầm trên tay cũng theo đó mà nước đá vang lên tiếng leng keng.

"Thì.. tui nói cho mấy người biết còn gì. Còn cậu á, giới thiệu đi" Song Tử thấy thế cầm lấy ly nước uống một ngụm, Nhật Tư bên kia để ý thấy rõ, hai tai anh đỏ như khỉ ăn ớt.

"Trịnh Nhật Tư, tui 27 tuổi đang là luật sư tòa án huyện, cũng có văn phòng riêng, làm ăn cũng hơi dư, nhà chưa có nhưng có xe rồi, lo được cho cả gia đình luôn rồi!" Nhật Tư tự nhiên thấy hai người như mấy đứa trẻ mới bắt đầu làm quen nhau thời chưa yêu ấy, rồi lại cứ như vào đồn công an khai báo hết thông tin của mình.

"Ờm, thiệt ra tui ấy á, ba má tui biết cũng không có cấm cản, nếu em có chịu thì mình tìm hiểu nhau dù gì tui cũng không còn cái tuổi cỏ xanh nữa" Song Tử lúc trước không xem trọng chuyện tình cảm hay lập gia đình gì lắm, nhưng hiện tại lại có mong muốn được yêu thương ai đó, cảm giác có người bên cạnh thật cũng không phải tệ.

Cả hai ngồi cùng nhau nói không biết bao nhiêu chuyện, cứ tui tui em em anh anh rồi cũng đến buổi trưa luôn. Gần 11 giờ mới tạm biệt nhau ở cửa tiệm đường ai nhà ai nấy về. Không biết Nhật Tư đã nói gì, chỉ biết khi trở về nhà cất hai đều nói với gia đình "cuộc gặp mặt thành công".

Mối tình đầu của cả hai đều giúp họ nhận ra tính hướng của mình, nhưng cũng chỉ là thích thầm đơn giản, lúc ấy làm gì có can đảm ngỏ lời đâu. Bây giờ lớn cả rồi, sống hết nửa đời người nhưng cả Song Tử và Nhật Tư lại như mấy đứa trẻ cấp hai cấp ba lén lút yêu đương, trong bóng tối nhắn tin cho nhau hỏi thăm đủ điều, rồi tối muộn lại câu chúc ngủ ngon sau đó tắt điện thoại, chìm vào giấc mộng.

"Ngủ ngon nhé, hẹn gặp lại sau".

"Bái bai".

Nhật Tư nhìn lại đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài tin cười cười tắt điện thoại, bung mền đắp đến tận cổ rồi nhắm mắt ngủ, nụ cười trên môi cậu vẫn còn đó.