Chương 10: Em cũng có thể làm chứng!

Giáo viên Hoàng Tố Tố đứng ở cửa lớp, mặt cô đỏ bừng lên, l*иg ngực thì phập phồng.

Tục ngữ có câu, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi dưới đất còn có thể hút được bụi.

Ở tuổi ba mươi bốn, Hoàng Tố Tố chính là đang ở lứa tuổi giống như sói và hổ, cô vô cùng nhạy cảm với một số vấn đề, những lời nói thô tục đó đã chạm vào dây thần kinh của cô, khiến cô không thể kiềm được cơn tức giận.

Huống chi một học sinh từ nông thôn mới đến lại bị Hạ Kiệt ức hϊếp như vậy, hình tượng của Hạ Kiệt trong mắt cô trong nháy mắt đã chìm xuống tận đáy, sắc mặt cô trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

Khi cô xuất hiện, cả lớp liền lập tức im lặng.

Các học sinh cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Trần Bát Hoang vừa rồi còn phách lối, ngang ngược, nói động thủ là động thủ lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, thì ra là do anh biết rằng Hoàng Tố Tố đã đến ở cửa lớp.

Cũng không ai muốn tìm hiểu xem tại sao Trần Sinh lại có có khả năng dự đoán hay như vậy, tất cả họ chỉ nghĩ rằng anh chàng này đúng thật là quá xảo quyệt.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Hạ Kiệt vừa rồi còn ngang ngược nhưng bây giờ lại cùng bốn người bạn thân nhất của anh ta đồng loạt dừng tay lại, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ lúng túng, xấu hổ.

Suy cho cùng thì họ cũng chỉ là sinh viên mà thôi.

Dù có ngang ngược đến mấy khi nhìn thấy thầy cô giáo thì cũng phải thấy sợ thôi!

Thầy cô nắm giữ quyền sinh sát của bọn họ mà!

Nếu bị đuổi học và không lấy được bằng cấp thì coi như đã uổng công lăn lộn mấy năm qua!

Hạ Kiệt với vẻ mặt cực kỳ lúng túng nói: "Cô nghe em giải thích, không phải như vậy đâu... Là do cậu ta bắt nạt em!"

"Cậu ta bắt nạt em sao?" Hoàng Tố Tố cười nhạo một tiếng, rồi đi thẳng vào phòng học, đặt chồng sách đang ôm trên tay xuống bàn, "Còn cầm ghế để làm gì đó hả? Có phải là muốn đánh vào đầu tôi không?"

Năm người ngeh vậy liền nhanh chóng đặt ghế xuống.

"Hừ, Hạ Kiệt, bình thường ở trong lớp em tác oai tác oái, tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ, nhưng hôm nay em lại nói ra lời như vậy!"

"Em còn dám bắt nạt bạn học mới, em nói xem, có phải tôi quá dễ dãi với em rồi không?"

"Cô... nghe em giải thích... cậu ta muốn chiếm chỗ ngồi của em, còn đánh em nữa, không tin thì cô hỏi những bạn học khác xem!" Hạ Kiệt vội vàng giải thích, anh ta rõ ràng cảm nhận được Hoàng Tố Tố đang cực kỳ tức giận.

"Vâng, thưa cô, chúng em có thể làm chứng."

"Em cũng có thể làm chứng!"

Bốn người bạn thân nhất của Hạ Kiệt lần lượt chứng minh rằng họ là cùng một chiến tuyến với anh ta.

"Các em đều đến đây cho tôi, đứng đối mặt với các bạn cùng lớp xem!!!" Hoàng Tố Tố hét lên lạnh lùng.

Năm người ngoan ngoãn đi lên bục cao nhất, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, chỉ có Trần Bát Hoang vẫn đứng yên tại chỗ.

"Các cậu nói Trần Bát Hoang bắt nạt các em sao? Các em nghĩ cô giáo các em mù rồi sao?"

Giọng điệu của cô lạnh lùng, Trần Sinh thầm nghĩ, cô gái này khi tức giận vậy lại có mùi vị khác nha.

"Bát Hoang, em nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì." Hoàng Tố Tố vốn dĩ cũng đã thiên về phía cậu học trò Trần Sinh từ nông thôn tới kia rồi, hơn nữa Hạ Kiệt còn nói ra những lời tục tĩu không chịu nổi thì nói cô làm sao tin được lời anh ta nói chứ.

"Cô ơi, là thế này, không phải cô bảo em ngồi ở ghế trống phía sau sao? Em giới thiệu xong thì đi về phía sau ngồi, nhưng bạn học này không chịu cho em ngồi, cậu ta nói đó là chỗ cậu ta để sách, còn muốn đánh em nữa, cô nói xem có tức hay không ạ?"

Trần Sinh thuận thế nói dối, miệng không ngừng bịa chuyện, một chút đỏ mặt cũng không có.

"Không biết xấu hổ." Tống Ngữ Yên lẩm bẩm.

“Wow, anh ấy nói dối mà cũng đẹp trai như vậy, tôi hạnh phúc quá đi!” Trong lòng Lâm Dao thì lại dâng trào.

Không biết xấu hổ mà!

Thật không biết xấu hổ…

Cả đám học sinh đều choáng váng, nhưng lại không có người nào đứng lên ý kiến, bản thân Hạ Kiệt trong lớp cũng mang tiếng xấu, đối với bọn họ mà nói, chuyện giữaTrần Sinh và Hạ Kiệt cũng giống như hai con chó đang cắn nhau mà thôi.

"Hừ!" Hoàng Tố Tố hừ lạnh một tiếng.

Làm sao cô có thể không tức giận chứ?

Chưa kể đến việc bắt nạt Trần Sinh nghiêm trọng như vậy, chỉ riêng việc làm nhục cô là đã không thể nhịn được rồi!

"Hạ Kiệt, từ hôm nay trở đi em sẽ ngồi ở bên cạnh bục giảng, nếu dám ngồi chỗ khác, thì em cứ coi chừng tôi, còn nữa, ngày mai hãy kêu ba em lên gặp tôi."

Thông thường khi đã là sinh viên đại học rồi thì cũng sẽ không còn cảnh bị mời phụ huynh lên nữa, Hạ Kiệt coi như là trường hợp đầu tiên, không cần phải nói, lần này ba anh ta sẽ mất mặt đến nhường nào, cho dù không bị đuổi học thì khi trở về anh ta cũng khó mà sống nổi.

Hoàng Tố Tố nhìn những người khác: "Bốn người các em, chép phạt một vạn lần tên của các em cho tôi, Hạ Kiệt cậu cũng phải chép."

Giọng điệu cô vô cùng nghiêm nghị, vẻ mặt thì lạnh lùng, nhưng khi cô quay đầu nhìn Trần Sinh, thì lại ân cần vô cùng: "Bát Hoang, em tìm một chỗ ngồi đi, đừng sợ, sau này nếu có khó khăn gì, cô sẽ giúp em."

Trần Sinh cứ thế tự nhiên đến ngồi cạnh Tống Ngữ Yên mặc cho ánh nhìn khó chịu của cô nàng.

"Hạ Kiệt, từ nay về sau nếu ở trường Trần Sinh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đến tìm em, em sẽ phải chịu trách nhiệm, em hiểu không?"

"Vâng"

Hạ Kiệt hoàn toàn sợ rồi, Hoàng Tố Tố đang tức giận như vậy, anh ta không dám nói thêm lời nào nữa, nói thêm mấy câu nữa, có khi còn bị đuổi học không chừng.

"Hừ!"

Hừ lạnh một cái, Hoàng Tố Tố cầm sách trên bàn đặt trước mặt Trần Sinh: “Đừng sợ, sau này cứ chăm chỉ học hành, cô sẽ chiếu cố cho em, Ngữ Yên, nếu như Trần Sinh có chỗ nào không hiểu thì em giúp đỡ nhiều hơn cho em ấy nhé."

“Dạ vâng thưa cô.” Tống Ngữ Yên giả vờ cười tươi.

"Cảm ơn cô." Trần Sinh mỉm cười nói.

"Còn mấy em cứ đứng đó cho tôi, chưa tan học thì không được phép ra ngoài!"

Hoàng Tố Tố trợn mắt nhìn mọi người, lúc cô quay lại vốn là muốn mang sách giáo khoa cho Trần Bát Hoang, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, may mà cô đến nhanh, nếu không thì cậu bé nhà quê nghèo khổ không biết là sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.

Ngay khi Hoàng Tố Tố rời đi, trong lớp học liền bùng nổ ra một trận thảo luận.

"Chết tiệt, thằng nhóc này thật không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, đúng là tấm gương cho chúng ta mà."

"Hạ Kiệt lần này thảm rồi."

"Đúng là thảm rồi, nhưng mà tên nhóc Trần Bá Hoang đó cũng chờ mà bị báo thù đi nhé!"

Cả lớp nháo nhào lên thảo luận, nhưng Hạ Kiệt và những người khác đứng trên bục lại không dám cử động, bọn họ không có lựa chọn nào khác, nếu bọn họ dám đi xuống và bị truyền đến tai của Hoàng Tố Tố thì hậu quả bọn họ khó mà gánh nổi.

Hạ Kiệt vẻ mặt âm trầm, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, điều này khiến cho anh ta hoàn toàn hận Trần Sinh vô cùng, nhất định phải tìm cơ hội báo thù anh.

Phải đứng nguyên một tiết học mà tiết học này kéo dài đến hai tiếng lận đó!

"Hi."

Đằng sau Trần Sinh, Lâm Dao dùng bút chọc vào lưng Trần Sinh.

Trần Sinh quay người lại nói: "Người đẹp, có gì chỉ dạy sao?"

Quả nhiên không nhận ra chính mình sao?

Lâm Dao có chút thất vọng, cô ấy cũng không nói rõ ra thân phận của mình, nếu đã không nhớ vậy thì bỏ đi, có lẽ bắt đầu lại từ đầu sẽ tốt hơn:

"Xin chào bạn cùng lớp, tôi tên là Lâm Dao! Tôi có thể gọi cậu là Bát Hoang được không?"

"Được chứ, mọi người đều gọi tôi như vậy, xin chào người đẹp Lâm Dao."

Trần Sinh bắt tay với Lâm Dao, cho đến bây giờ, đại đa số mọi người đều gọi anh là Trần Bát Hoang, giống như thời Tam Quốc, mọi người đều gọi Gia Cát Lượng là Khổng Minh vậy.

Gọi biệt danh chứ không gọi tên.

Trần Sinh quả thực không nhận ra Lâm Dao, những năm trong quân đội anh đã cứu vô số người, nếu không có chút gợi ý nào thì anh sẽ không nhớ ra được.

Đối với vùng đất Tam giác vàng, anh đã đến hàng trăm lần, nếu không muốn nói là hàng nghìn lần, cũng đã phá hủy vô số ổ ma túy và ổ mại da^ʍ.

"Dao Dao, cậu đừng để ý đến cậu ta!" Tống Ngữ Yên hừ lạnh nói.

Giống cô ấy quá...

Thái độ của Tống Ngữ Yên lúc này khiến Trần Sinh có chút choáng váng, anh không bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có hai người giống nhau như vậy, nghĩ đến đây, trong lòng anh có chút nhói lên, sắc mặt hơi tái nhợt.