Chương 72: Cùng đường

"Raika..."

"Raika..."

Bờ môi khô khốc mấp máy khẽ gọi tên một người con gái. Nam nhân thuần trung y trắng tinh như tuyết nằm ở trên giường, mái tóc đen dài buông loạn trên lớp ra trải bằng nhung mượt mà êm ái.

"Đây... đây là đâu?"

Nam nhân mơ màng tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh căn phòng xa lạ trang hoàng. Tìm kiếm thân ảnh người con gái dấu yêu thân thuộc. Rất tiếc hoàn toàn trống trải. Những đoạn kí ức bất giác ùa về. Nam nhân bạch y nhớ lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi. Từ việc moi đan tới việc kẻ thù lật lọng không để hắn có cơ hội cùng ái thê trùng phùng. Gương mặt hắn bấy giờ tái nhợt.

"Raika, Raika của ta... nàng đang ở đâu nàng có bình an không Raika?"

Lo lắng tiểu ái thê, càng nhớ nhung nàng da diết. Nam nhân mặc cho vết thương hành hạ đau đớn xác thân gấp rút tốc chăn lao xuống giường, bất chấp tất cả.

Ôm theo ổ bụng quấn băng ra đến cửa một thân ảnh dỏng cao đã chờ tới chận đường.

"Úc thượng thần vừa mới tỉnh lại ngươi đã lại không ngoan rồi. Cư nhiên muốn rời đi." Nam nhân mang mặt nạ bạc nhếch môi tiến sát tới.

Từng bước chân lùi dần về sau Úc Huyền Kỳ nhíu mày, nghiến răng kèn kẹt. Trợn mắt với đối phương: "Chó khôn sẽ không cản đường. Còn chút tự trọng thì ngươi mau cút sang một bên đừng có ngáng chân bản tôn."

"Bản thái tử cứ không cút đó ngươi làm được gì nào." Nam nhân thách thức còn mang theo ý cười treo trên khóe môi.

"Ngươi..." Huyền Kỳ tức giận trực tiếp vung nắm đấm. Rất tiếc tốc độ ra đòn quá chậm đối phương né tránh dễ dàng. Hết nghiêng sang phải lại nghiêng sang trái cố tình trêu đùa Úc Huyền Kỳ. Sau vài đường nam nhân vẫn chẳng mảy may bị động tới cọng lông măng còn Úc Huyền Kỳ thì đã thở hồng hộc, tay ôm ổ bụng dần khuỵu xuống, máu loang ra thấm đầy lớp vải băng.

"Huyền Kỳ!" Nam nhân tá hỏa vội đỡ lấy Huyền Kỳ, gọi tên hắn. Cả hai ngồi bệch dưới nền phòng.

"Buông ra. Tử sa, nội đan bản tôn đều cho ngươi cả rồi ngươi còn muốn cái gì ở bản tôn nữa. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì. Tên cặn bã vô sỉ. Ngươi mau thả bản tôn ra. Bản tôn muốn gặp Raika. Raika ở đâu, nàng ấy đang ở đâu?"

"Huyền Kỳ ngươi bình tĩnh đừng làm loạn nữa. Bản thái tử đã thả con tiểu yêu đó ra ngoài rồi. Và cả tên Bạch Long cùng hai tiểu mĩ thụ của ngươi nữa. Bọn họ quay về Yên Đô cũng đã được hai hôm. Ngươi có thể yên tâm rồi chứ. Người của ngươi bản thái tử tuyệt đối sẽ không bao giờ tổn hại đến."

Sợ hắn làm quá vết thương càng thêm nguy kịch, sức lực càng thêm kiệt quệ hao mòn. Nam nhân mang mặt nạ bạc một bên ôm hắn, một bên bụm chặt vết thương nơi bụng hắn. Tha thiết bảo.

"Vậy ngươi còn giam giữ bản tôn ở đây làm cái gì? Hay là ngươi hành sự theo lệnh của con hắc xà tinh đó. Ngươi mau gọi ả ra đây nói chuyện với bản tôn. Mau gọi ả ra đây." Bờ môi tái nhợt Huyền Kỳ tức giận gắt lên.

Nam nhân mang mặt nạ bạc nhói lòng, vuốt ve bên mặt hắn. Nói: "Bản thái tử không hành sự theo ai cả. Tất cả đều là chủ ý của bản thái tử. Bản thái tử muốn ngươi. Muốn từ rất lâu rồi."

"Muốn ta. Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?" Huyền Kỳ nhíu mày mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn nam tử đối diện tấc gang. Mơ mơ hồ hồ.

"Ân nhân, còn nhớ không cánh rừng chàm phương Nam vào tám trăm năm trước. Bản thái tử chờ ngươi quá lâu quá lâu rồi. Cuối cùng ngươi cũng quay trở lại nhân giới. Lần này bản thái tử sẽ không để cho ngươi có cơ hội rời đi thêm một lần nào nữa đâu."

"Ngươi... đứa trẻ đó A Phàm?" Huyền Kỳ bờ môi run giật.

"Ừm." Nam tử gật đầu, chậm rãi gỡ bỏ chiếc mặt nạ bạc xuống. Khoảnh khắc dung mạo thanh tú ôn nhuận đập vào tầm mắt Úc Huyền Kỳ. Kí ức năm xưa bất giác ùa về. Huyền Kỳ có thể quên nữ đế nhưng không thể nào quên nam nhân này được. Nam nhân này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.

Ngày đó cứu con hắc xà tinh kia sau mới biết ả không đi một mình, còn dẫn theo một tiểu đệ nhỏ nhắn đáng yêu. Nam hài lên bảy lúc đó xem hắn như tượng đài của nhân loại, cứ quấn lấy hắn luôn miệng gọi ân nhân, lúc nghe hắn từ giã còn khóc òa lên một mực ôm lấy chân hắn không cho rời đi. Khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem đáng thương vô cùng.

Nam hài lớn lên thay đổi không bao nhiêu càng lớn càng có nhiều nét khá giống ả nữ đế kia đều đẹp đến từng cái móng tay, khuynh nước khuynh thành, thậm chí còn ngọc thụ lâm phong. Trách sao từ lúc nhìn thấy đối phương Huyền Kỳ đã cảm giác quen thuộc tới như vậy.

Rồi thì năm xưa hắn thương tình cứu giúp kẻ yếu ớt rơi vào đường cùng để giờ đây người ta quay đầu lại bức hại hắn, ép hắn phải tự tay moi đan dâng lên. Đây là đạo lí chó chết gì.

"Đừng gọi ta là ân nhân nữa. Đứa bé đáng yêu năm xưa biến đâu mất rồi người trước mặt bây giờ chỉ làm bản tôn thêm chán ghét mà thôi. Đều trách bản tôn năm đó có mắt không tròng."

"Ân nhân, Phàm nhi vẫn vậy không hề thay đổi. Vẫn là đứa trẻ năm xưa đáng yêu của người. Sở dĩ dùng hạ sách này chỉ đảm bảo người không về thần giới nữa bỏ Phàm nhi một mình. Chứ không hề muốn tổn hại người. Bao nhiêu năm qua Phàm nhi cô đơn khổ sở lắm người có biết không. Người tha thứ cho Phàm nhi nhé." Nam tử nhỏ nhẹ mềm mỏng.

"Nhưng bản tôn không thích ngươi. Bản tôn chỉ xem ngươi là đệ đệ. Ngươi đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa mau trả thần đan cho bản tôn. Mọi chuyện ngươi đã làm bản tôn đều sẽ tha thứ."

Huyền Kỳ hạ giọng thuyết phục. Rất tiếc không lừa được kẻ cố chấp cứng đầu. Càng làm cho đối phương nóng nảy thêm thôi:

"Sai lầm? Bản thái tử muốn ngươi là sai lầm. Nếu đã vậy thì cứ để bản thái tử sai lầm cả một đời đi. Dù cho trời tru đất diệt bản thái tử cũng phải có được ngươi."

Dứt lời nam nhân dùng chút nội lực đã đem Huyền Kỳ về giường. Ôm chặt trong tay. Muốn Huyền Kỳ từ tám trăm năm trước, đợi hắn lâu tới vậy hỏi thử làm sao nam nhân có thể buông tha.

"Tống Tiêu Phàm ngươi làm gì, đừng để bản tôn khinh thường ngươi."

"Còn có thể làm gì. Đương nhiên là ngủ với ngươi rồi." Nam nhân mạnh tay lột áo Huyền Kỳ, cần cổ trắng mịn cùng bờ vai góc cạnh chóng hiển lộ ra.

Huyền Kỳ cả kinh đấm vào mặt đối phương một cái. Mắng vô sỉ.

"Khốn nạn. Buông ra."

"Còn khuya." Nam tử mĩ mạo chộp gọn lấy bàn tay Huyền Kỳ, đè hắn xuống giường chế trụ dễ dàng.

"Mẹ nó." Huyền Kỳ tức giận văng bậy. Ngoài ra còn có thể làm được gì. Càng cử động mạnh chỉ càng làm vết thương hở ra đau đớn thêm thôi.

"A..." Huyền Kỳ bật kêu lên mặt mũi tái sầm.

"Huyền Kỳ." Nam tử tuấn mĩ thấy vậy chợt dừng lại động tác thô lỗ. Đem Huyền Kỳ ôm vào lòng xoa xoa tấm lưng hắn vừa điểm huyệt vị cho hắn đừng phản kháng nữa kẻo nguy tới tánh mạng.

"Ân nhân người đừng chống đối với Phàm nhi nữa. Ngoan ngoãn ở lại đây với Phàm nhi. Phàm nhi sẽ đối xử thật tốt với người, mang hạnh phúc tới cho người."

Nam tử tỉ tê bên vành tai Huyền Kỳ sau đó đặt hắn về lại gối nằm, xử lí lại vết thương đang loang máu trên bụng hắn. Quấn băng mới từng vòng nhẹ nhàng cẩn thận.

"Hồi bẩm thái tử, phát hiện bọn người lạ xâm nhập kết giới, bọn chúng đã đặt chân đến địa phận của chúng ta. Bìa rừng ngoại thành cách Âu Da thôn hai mươi dặm." Nam nhân vận hắc y cao lớn ngũ quan hài hòa từ ngoài cửa bước vào chắp tay bẩm báo. Nam nhân chẳng phải ai xa lạ chính là Sâm trong bọn người Thất Sát.

"Hừ, cửa kết giới đã đóng chúng vào bằng cách nào." Tống Tiêu Phàm nhíu mày cả kinh quay đầu gấp rời khỏi phòng. Úc Huyền Kỳ trợn mắt bật kêu lên. Cơ hồ muốn bứt đứt cả hệ thống kinh mạch.

"Đừng... đừng làm hại nàng ấy. Nàng ấy có mệnh hệ nào bản tôn không tha cho ngươi. Không tha cho ngươi. Mau thả bản tôn ra. Bản tôn phải đi gặp nàng ấy. Nàng ấy đến rồi, Raika, Raika của ta. Lũ khốn các ngươi mau thả bản tôn ra. Raika, Raika..."

"Huyền Kỳ, bình tĩnh Huyền Kỳ." Tiêu Phàm tá hỏa lao tới bên giường ôm lấy Huyền Kỳ can ngăn. Rất tiếc nghe tin Raika tới Huyền Kỳ như kẻ điên loạn hoàn toàn mất đi kiểm soát. Hắn gào lên luôn miệng gọi tên nàng, máu trào ra miệng cho tới tận lúc hắn ngất đi căn phòng mới trở về trạng thái yên lặng ban đầu.

"Huyền Kỳ sao ngươi lại ngốc như vậy. Chỉ vì một con tiểu yêu cỏn con ngươi tự bức kinh mạch của mình. Chiến thần lạnh lùng năm xưa biến đâu mất rồi, ngươi vì ai không phải là ta. Bản thái tử gặp ngươi trước nàng ta mà. Vì sao. Vì sao vậy thật bất công với ta, thật khiến ta căm hận."

Hoa Xà thái tử ôm đầu nam tử đã ngất đi, vuốt ve bờ môi ướt máu của người ta lệnh truyền ngự y gấp. Còn lệnh bọn Thất Sát mau chóng tiêu diệt kẻ thù xâm nhập đất phong.

"Gϊếŧ hết bọn chúng. Nhất là con tiểu yêu kia mang đầu của nó về đây cho bản thái tử." Tiêu Phàm quắc mắt nhưng tay vẫn ôm kẻ ngất lịm vào lòng. Trong nhu có cương. Vừa yêu vừa hận.

Sâm tuân mệnh lùi ra ngoài còn không quên liếc kẻ bất tỉnh kia một cái. Tay siết chặt thành đấm dưới lớp y. Ghen hờn chất chứa...