Chương 28

Bắc Băng Phàm đưa cô trở về nhà, Lý Tiểu Lộ vẫn ngủ say. Đó cũng là điều anh tạ ơn trời, chỉ hi vọng cô tỉnh dậy vào sáng mai, như vậy sẽ tốt hơn.

Anh ôm cô đi tắm rửa, anh tự tay mình tắm cho cô. Muốn bàn tay dơ bẩn của Bạch Tôn Vỹ đã chạm vào kia rửa trôi đi.

Tắm xong, anh mặc quần áo cho cô, đưa cô ra ngoài, từ từ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn cô ngủ.

Lý Tử Trạch đứng bên ngoài, anh im lặng, Bắc Băng Phàm và người anh trai này đều cảm xúc lẫn lộn như nhau.

Câu nói của Bạch Tôn Vỹ khi nãy đều ong ong trong đầu cả hai. Anh ta bảo rằng nếu cô cứ ở cạnh Băng Phàm sẽ chết, cuối cùng là sao chứ?

Nắm chặt tay Lý Tiểu Lộ, anh run rẩy, gục đầu xuống giường.

" Tiểu Lộ…anh xin lỗi…"

Anh thật sự không nghĩ đến, nếu như mình đi trễ một chút nữa, tên khốn đó sẽ làm gì cô?



Lý Tử Trạch giao phần còn lại cho Bắc Băng Phàm, anh trở về Lý gia, nhìn Lỹ lão gia.

" Chuyện tốt ba muốn Tiểu Lộ về nhà ăn cơm?." Lý Tử Trạch nhìn ông bảo.

" Bữa cơm của ông thật khó nuốt."

" Con…" Lý lão gia đứng dậy, tức giận.

" Nó là con gái, cưới chồng như Bắc Băng Phàm không giúp được ích lợi gì, thì ta đành phải kiếm người khác cho nó. Dù sao Bạch gia cũng tốt vậy, đại thiếu gia của họ lại muốn nó, việc gì ta không làm?." Lý lão gia bảo.

Lý Tử Trạch nắm chặt tay, đây là những lời của ba ruột anh nói ra sao?

" Lý gia này, đúng là nơi rác rưởi." Lý Tử Trạch phun ra một câu. Sau đó xoay người đi.

Nơi này, chẳng phải là nhà, cũng chẳng phải là nơi để về sau một ngày mệt mỏi.

Tiểu Lộ, bây giờ em chỉ còn người anh trai này, anh sống ngày nào, ngày đó anh vẫn bảo vệ em thoát khỏi nơi tăm tối này.

Ông ta, không xứng làm ba của em!



Bạch Tôn Vỹ ngồi bôi thuốc, tên Lý Tử Trạch này ra tay mạnh thật.

Cảm giác lúc này, chạm vào được Lý Tiểu Lộ. Thật phấn khích.

" Mày đừng nghĩ sẽ đấu lại tao." Bạch Tôn Vỹ cười một mình, anh hóa điên thật rồi.



Ngày hôm sau.

Vừa thấy Lý Tiểu Lộ dậy, Bắc Băng Phàm đã sốt sắng đi theo sau cô. Nói là tối qua cô vì mệt mà ngất xỉu, anh đã đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

Chứ không nói rõ sự việc.

Cô có vẻ rất vui khi nghe ba mình gọi về ăn bữa cơm, nếu nói rằng cô chỉ là công cụ cho lão ta kiếm tiền, một chút cũng không xem cô là con gái mình.

Lý Tiểu Lộ sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ?

" Anh làm sao vậy Băng Phàm?." Tiểu Lộ nhìn anh thẫn thờ, hỏi.

" Không sao đâu, em ăn sáng đi, rồi.

."

Anh nhớ ra chuyện gì đó. Sau đó dừng lại một chút.

" Tiểu Lộ, hôm nay xin nghỉ được chứ? Em hay ngất xỉu như vậy, nên ở nhà dưỡng sức một hôm đi." Bắc Băng Phàm bảo.

Thật ra đang viện cớ để cho cô nghỉ ở nhà. Cô đến trường, sẽ gặp tên đó.

Tên Bạch Tôn Vỹ đấy!

" Ừm, cũng được." Lý Tiểu Lộ gật đầu.

Cô cũng cảm thấy mệt, cũng muộ ở nhà nghỉ ngơi.

Bắc Băng Phàm thở nhẹ ra, anh đưa tay xoa đầu cô.

Lý Tiểu Lộ đã là của anh, cả đời cũng là của anh.

Lời của Bạch Tôn Vỹ nói anh đều nhớ. Việc cô ở cạnh anh sẽ chết, anh có chút nửa tin nửa không tin.

Nhưng bảo anh buông bỏ Lý Tiểu Lộ, anh không làm được. Lại càng không muốn cô luôn một mình, cô độc như trước kia.



Cũng nhân lúc được nghỉ ngơi. Lý Tiểu Lộ sau khi tiễn anh đi làm, cô cũng liền ra ngoài muốn mua ít đồ về nhà nấu bữa tối cho cả gia đình.

Bản thân cũng làm dâu, cô vẫn nên làm tròn bổn phận của mình chứ.

Lý Tiểu Lộ cứ đi trên đường, cô không biết rằng, đằng sau có người đi theo mình.



Bắc Băng Phàm đã có cuộc hẹn gặp với Bạch Tôn Vỹ. Hai người đàn ông ngồi nhìn nhau, không ngừng đấu sát khí lạnh lẽo chết người.

" Loại đàn ông như anh đây liêm sỉ thì vứt, vì yêu mà hóa điên, lương tâm thì chó tha, xin hỏi ngoài dung mạo dùng được của anh thì còn gì dùng được nữa không?."

Bắc Băng Phàm buông lời khıêυ khí©h.

Bạch Tôn Vỹ chỉ cười. Những lời này nói cũng hay lắm. Rất chi là hay.

" Tôi cảnh cáo anh, tránh xa vợ tôi ra, đừng trách tôi nặng tay." Bắc Băng Phàm cảnh cáo.

" Người nên tránh xa cô ấy là anh."

" Nếu không Lý Tiểu Lộ có chết trời cũng không cứu được."

Bạch Tôn Vỹ bình thản bảo.