Chương 34

Bạch Tôn Vỹ nhìn thấy Bắc Băng Phàm đang xông đến. Anh liền bỏ tay ra khỏi cô.

Bắc Băng Phàm lao đến nắm lấy cổ áo anh, quả thật là tức giận rồi.

Lý Tiểu Lộ bị đẩy ra, nhìn thấy con dao vẫn nằm đó, cô tiến đến cầm con dao lên.

Cô cầm chắc nó, xông đến chỗ hai người đàn ông đang không ngừng gây sự ở đó.

Bắc Băng Phàm và Bạch Tôn Vỹ nhìn thấy. Băng Phàm liền đẩy Bạch Tôn Vỹ, cũng may cả hai né kịp nhát dao đó.

" Tiểu Lộ…" Anh không tin vào mắt mình. Cô đang làm cái quái gì thế?

" Cô ấy không còn là Tiểu Lộ." Bạch Tôn Vỹ đứng đối diện bảo.

Cô…bị khống chế rồi.

Lý Tiểu Lộ bỗng quay đầu sang nhìn Bắc Băng Phàm, cô vội lao đến muốn đâm lấy anh.

Bắc Băng Phàm thường ngày cũng nhiều kẻ thù, nên né tránh được là chuyện bình thường. Nhưng con dao còn trên tay cô, nếu không đâm được anh hay Bạch Tôn Vỹ sẽ làm hại đến bản thân.

Bạch Tôn Vỹ nhìn Bắc Băng Phàm, cả hai nhìn nhau. Ánh mắt dường như đang ám chỉ điều gì đó.

Lý Tiểu Lộ lại chém hụt, cô lao đến chỗ Bạch Tôn Vỹ.

Anh không né tránh, đứng đó đợi cô lao đến.

Bạch Tôn Vỹ từ nhỏ đã được học võ, có thể gọi là điêu luyện. Lúc cô lao đến, cũng may đưa tay ra chụp kịp cổ tay cô, khống chế lại.

Bắc Băng Phàm nhân cơ hội đó xông lên từ đằng sau cô. Đánh một cái thật mạnh sau gáy.

Lý Tiểu Lộ vì thế mà bất tỉnh, ngã cả người vào Bạch Tôn Vỹ, con dao cũng rơi xuống sàn.

Bắc Băng Phàm liền ngồi xuống, anh kéo cô lại vào lòng mình.

" Tiểu Lộ…em bị sao vậy?." Bắc Băng Phàm tự hỏi.

Bạch Tôn Vỹ đứng dậy, anh nhìn Bắc Băng Phàm.

" Cô ấy bị khống chế. Không còn là Lý Tiểu Lộ nữa rồi."

" Khống chế?."

Bắc Băng Phàm không hiểu.

Có người đang điều khiển tinh thần lẫn thể xác của cô sao?



Đưa cô về Bắc gia. Bắc Băng Phàm cả đêm dường như không ngủ, anh thức trắng ngồi bên giường.

Sợ cô tỉnh dậy, làm chuyện gì đó dại dột.

Bắc Băng Phàm về những chuyện này anh không thể nắm rõ hay hiểu rõ được.

Nhưng với tình trạng thế này, để cô ở Bắc gia, ba mẹ anh sẽ chú ý đến.

Chuyện cô có thể thấy được những thứ kì lạ, ngoài anh ra cũng chẳng ai biết. Nếu vì việc này mà đổ vỡ ra thì e là…



Cuối cùng sau một đêm, Lý Tiểu Lộ cũng tỉnh dậy.

Chỉ là…

Cô nằm đó, ánh mắt không có định hướng nhìn trần nhà, hoàn tòa không có hồn cũng không có sắc.

Anh động đậy bao lâu cô cũng không có phản ứng, gọi tên cô cô cũng không đáp lại.

" Tiểu Lộ."

Anh lay mạnh cô, Lý Tiểu Lộ lại càng không có chút động tĩnh gì. Cứ như một cái xác biết mở mắt, còn thở nhưng không nhận thức được điều gì.

Để cô nằm thế này cũng không tốt. Đêm qua lúc ôm lấy cô mùi rượu trên người quả thật nồng nặc.

Vẫn nên để cô ăn chút gì đó rồi tính sau.

Bắc Băng Phàm tự tay nấu cháo cho cô. Với tình trạng này, anh cũng chỉ có thể nấu cháo thật loãng, cố gắng đút cho cô ăn.

Lý Tiểu Lộ thành cái xác không hồn, Bắc Băng Phàm anh có thể uốn có thể nắn thành ra cái gì cũng được.



Lý Tử Trạch đang ở nhà, hôm nay anh không đến Lý thị, cũng như chưa biết chuyện gì về em gái mình.

Đang ngồi xem tivi ở phòng khách, tiếng chuông cửa vang lên, anh đi đến mở cửa.

" Băng Phàm…" Lý Tử Trạch bất ngờ, anh nhìn xuống thì thấy cô đang ngồi trên xe lăn, cứ nhìn hướng nào đó.

" Tiểu Lộ…?."

Lý Tử Trạch liền nhận ra sự bất thương, Bắc Băng Phàm vội nói:" Đưa cô ấy vào nhà trước đã được không?."

Lý Tử Trạch vội gật đầu, Băng Phàm cũng liền đẩy cô vào trong, đóng cửa lại.

" Chuyện gì thế này? Tiểu Lộ…em làm sao thế?." Lý Tử Trạch ngồi thấp người xuống, anh đưa tay lay nhẹ cô.

Lý Tiểu Lộ không nhìn lấy anh một cái, cũng chẳng có động đậy gì.

Như một con búp bê đặt đầu ngồi đó.

" Tiểu Lộ…"

Lý Tử Trạch bàng hoàng. Chuyện gì thế này?

Anh liền vội nhìn Bắc Băng Phàm :" Chuyện này là thế nào? Em ấy bị gì chứ?."

" Tôi không biết…"

" Chúng ta cần sự giúp đỡ từ Bạch Tôn Vỹ mới biết rõ được." Bắc Băng Phàm bảo.

Mặc dù đây là chuyện anh không muốn chút nào…

" Bạch Tôn Vỹ? Cần hắn ta giúp? Cậu điên rồi sao?."

Lý Tử Trạch vẫn đang còn khá sốc và bất ngờ. Quả thật, anh vẫn chưa hiểu chuyện gì.

" Tôi tin anh ta có thể giúp được, tình trạng của Tiểu Lộ…"

" Giống như một cái xác không hồn…"