Quyển 1 - Chương 6-1
Phòng làm việc của Vu Tống Hãn ở khoa sinh học, mới tới nên
cô
không
thuộc đường, hỏi nhiều lần mới tới chỗ của
hắn, đứng trước cửa, tay đưa ra mấy lần, lấy hết dũng khí, bàn tay mới gõ lên cánh cửa.
Lòng thít chặt lại, nhưng đợi
một
lúc
không
có tiếng đáp lại nào, Vu Giai Thần thử đẩy cánh cửa, phát
hiện
không
khóa, chần chừ
mộtlúc, mới đẩy cửa ra.
Tiếng
anh
của
hắn
rất lưu loát lại đặc biệt êm tai,
âm
sắc trong trẻo hoàn mĩ, giống như con người của
hắn, giống như
một
viên ngọc thạch, chỉ nghe thanh
âm, cũng khiến người ta phải trầm mê,
hắn
và
cô
gái
có mái tóc màu hồng kia đều có giọng
nói
đậm chất của người
anh, đó là điều tất nhiên, dù sao
hắn
cũng
đã
ở
anh
nhiều năm như vậy.
hắn
đang
nói
chuyện webcam,
cô
chần chừ
không
dám tiến lên, Vu Tống Hãn đưa mắt liếc nhìn
cô, ngón tay khẽ nâng, ngoắc ngoắc
cô.
Giống như
đang
gọi sủng vật? À,
cô
làm sao mà có tư cách làm sủng vật? Ít ra sủng vật còn có
một
l*иg sắt, còn
cô
chỉ là món đồ chơi mà thôi, đáy mắt Vu Giai Thần thoáng có chút châm chọc, ngay lập tức vội cúi đầu né tránh.
cô
cắn môi,
không
tình nguyện tiến đến, nhưng lại
không
muốn tiến tới gần
hắn,
trên
màn hình xuất
hiện
một
người
nói
tiếng
anhvừa nhanh,
âm
điệu khá nặng, mặc dù tiếng
anh
của
cô
khá tốt nhưng nghe được cũng hơi khó khăn.
Vu Tống Hãn dời mắt khỏi màn hình, nhìn người
đang
cúi đầu kia, ngón tay điểm
nhẹ
trên
bàn, quả nhiên
cô
giống như con vật
nhỏ
bị hoảng sợ nhanh chóng ngẩng đầu, bước vội tới gần
hắn.
Vu Tống Hãn đưa tay kéo,
cô
lao vào ngực
hắn, cơ thể khẽ run, dáng vẻ
cô
như vậy nếu bị người khác thấy...Hả, bên kia hình như
không
bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục
nói
chuyện,
cô
từ trong ngực
hắn
ngẩng đầu, thấy
hắn
vẫn chưa mở thiết bị nghe nhìn, xem ra chỉ là kết nối thoại.
Thầm thở phào trong bụng, nhưng cũng có chút tức giận,
hắn
rõ
ràng
đang
họp, lại bắt
cô
tới làm gì? Hơn nữa sao
hắn
lại đột ngột trở về
cô
hoàn toàn
không
biết, lần này sợ rằng cha mẹ cũng
không
biết
hắn
đã
về, nếu
không
cô
đã
biết.
Cứ như vậy bị
hắn
ôm vào trong ngực,
thật
sự
không
thoải mái,
cô
có ý muốn đứng dậy, lại bị
hắn
ấn mạnh xuống, cúi đầu
nói
khẽ bên tai
cô: "Đừng lộn xộn, biết
không?"
Cái gì lộn xộn, gò má của
cô
đỏ bừng, muốn giãy dụa, lại đột nhiên phát
hiện, vật nóng bỏng của
hắn
đang
có biến hóa...
Biếи ŧɦái, ngay cả
đang
họp cũng có thể động dục, trong lòng bực bội, lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên
trên
chân
hắn
không
dám cử động nữa, gương mặt
không
khống chế được đỏ bừng lên, bởi vì
cô
cảm thấy nơi nào đó của
hắn
càng lúc càng cứng rắn...
Tôi van
anh, có thể đừng kích động như vậy được
không? Đầu của
cô
cúi gầm xuống mặt bàn, thân thể run rẩy.
Vu Tống Hãn
một
bên nghe báo cáo, ngón tay lại
nhẹ
nhàng vân vê vành tai
cô,
một
chút lại
một
chút, lưu luyến như vậy, giống như đó là
một
nơi tràn ngập hứng thú, cơ thể của Vu Giai Thần
không
ngừng co lại, nhưng có thể trốn
đi
đâu?"
"Ừ,
nói
với bọn họ, tôi ở đây nghiên cứu, còn việc muốn hợp tác hay
không, tôi
không
cần biết." Giọng
nói
của
hắn
có chút trầm ấm, khi
nói
hơi nóng phả lên làn da của
cô, khiến
cô
rùng mình.
Bên kia dường như còn muốn báo cáo việc gì đó, giọng
nói
bản địa lại vừa nhanh vừa vội, mà
cô
ngay cả
một
chữ cũng
không
hiểu, hơn nữa lúc này
cô
không
có lòng dạ nào mà tìm hiểu, bởi vì tay của
hắn...
đã
tìm được vào trong quần áo của
cô.
"Soạt"
một
tiếng, áσ ɭóŧ của
cô
bị cởi ra, bàn tay của người nào đó khẽ xoa nắn bầu ngực no đủ,
hắn
một
chút lại
một
chút, từ từ xoa nắn,
không
vội vàng chút nào, rất nhàn nhã.
Rốt cuộc...
đã
xảy ra chuyện gì! Gương mặt
cô
ửng đỏ, bản thân muốn đưa tay ra ngăn cản
hắn, nhưng
thật
sự
là
hắn
đã
dạy dỗ
cô
rất tốt,
cô
không
có lá gan đó, hơn nữa
cô
cũng... có cảm giác.
Ngón tay của Vu Tống Hãn vân vê đầu ngực
cô, bỗng nhiên véo
một
cái...
"A..." Vu Giai Thần lập tức kêu lên, nhưng vội vàng đưa tay bịt miệng lại, nhìn về phía màn hình máy tính.
Đầu bên kia bỗng dừng
một
chút, giọng
nói
nghi ngờ truyền đến: "Giáo sư, làm sao vậy?"
Vu Tống Hãn cười
nhẹ
bên tai
cô, tâm trạng vô cùng tốt, "không
có việc gì, tiếp tục."
Vì vậy, lại tiếp tục...
Tay của
hắn
vén váy của
cô
lên, chạm vào đùi
cô, trong lòng thầm hối hận lần thứ hai, hôm nay sao
cô
không
mặc quần, như vậy
thậtdễ dàng cho người nào đó...
Bàn tay của Vu Tống Hãn càng ngày càng quá phận, cũng càng lúc càng làm càn,
cô
bị cảm giác sỉ nhục và xấu hổ ép tới nước mắt tràn mi, thân thể run run giống như lá rụng, hoàn toàn
không
cách nào khống chế.
hắn
cố ý,
hắn
cố ý như vậy là muốn sỉ nhục
cô
đúng
không?
hắn
biến mất bao lâu như vậy, ngày hôm nay đột nhiên xuất
hiện
trước mặt
cô, gọi
cô
tới,
một
câu
nói
cũng
không, trực tiếp đối xử với
cô
như vậy, hơn nữa
hắn
còn
đang
họp
nói
chuyện với người khác,
hắn
hình như ngại cuộc họp quá buồn chán, nên gọi
cô
tới để giải buồn,
thật
sự...
cô
cắn môi, nước mắt
không
khống chế được
một
giọt lại
một
giọt rơi xuống, rơi lên
trên
mu bàn tay
hắn,
hắn
nâng cằm
cô
lên, nhìn thấy gương mặt tràn ngập tủi thân của Vu Giai Thần, vành mắt đỏ ửng, mũi cũng đó, ngay cả bờ môi
cô
cũng hồng nhuận tươi đẹp, rồi lại run rẩy, giống như bị chọc tức, trời ạ
thật
đẹp.
Chọc cho
hắn
không
nhịn được cúi đầu hôn, miệng
cô
thật
ngọt, pha lẫn vị mặn của nước mắt,
hắn
đưa lưỡi dò xét
đi
vào, điên cuồng hút, giống như là muốn ăn
cô
vào bụng.