Quyển 1 - Chương 6-2
Vu Giai Thần tất nhiên
không
chống được nụ hôn của
hắn, môi lưỡi của
hắn
và con người
hắn
hoàn toàn khác nhau, bá đạo điên cuồng, lúc
hắn
hôncô,
sẽ
khiến
cô
có ý nghĩ lưỡi của
cô
hình như
không
phải của
cô, mà là của
hắn, muốn cắn
thì
cắn, muốn nuốt
thì
nuốt, tùy ý vô cùng.
cô
nhịn, tất nhiên là phải nhịn...
"Ưʍ..." Hơi thở gấp rút, Vu Tống Hãn rời khỏi môi
cô, lau
nhẹ
vệt máu hồng
trên
khóe miệng, gương mặt dịu dàng cùng với vệt máu hồng , mâu thuẫn mang đến cảm giác quỉ mị.
Vu Tống Hãn đưa ngón tay lau sạch vết máu, ánh mắt sáng lên, môi khẽ cong, "Hàm răng trở nên sắc bén, hả?"
Vu Giai Thần mở to đôi mắt, mang theo lửa giận hung hăng trừng
hắn, hô hấp nặng nề, vẻ mặt tức giận.
"Có ý tứ."
hắn
tới gần
cô, giữ chặt th ân thể
cô, "Kết cuộc của việc bướng bỉnh này, em biết
không?"
Sắc mặt Vu Giai Thần biến đổi, nhưng động tác của
hắn
so với sắc mặt
cô
còn nhanh hơn,
một
phen đưa tay giữ sau gáy
cô,
cô
hoảng hốt giãy dụa, nhưng hoàn toàn
không
phải đối thủ của
hắn,
rõ
ràng thoáng nhìn như
một
người đàn ông nhã nhặn, nhưng sức lực lại lớn như vậy.
Cơ thể của
cô
bị
hắn
tạo ra thành đường cong xinh đẹp, dựa vào ngực
hắn, gắt gao dán sát vào trước ngực
hắn, gương mặt bị quay lại tùy ý để
hắncắn nuốt.
Ngón tay của
hắn
ở hạ thể
cô
qua làn vải mỏng chọc sâu vào.
"Đừng... đau..."
cô
khẽ hô, dùng sức cắn,
không
muốn trước mặt
hắn
tỏ ra yếu đuối.
Trong mắt Vu Tống Hãn bùng lên tia lửa, nghĩ tới dáng vẻ
cô
bị bắt nạt lại
không
phản kháng được, cái bộ dạng cậy mạnh này của Vu Giai Thần, giống như là
đang
câu dẫn
hắn, xâm nhập tận đáy lòng
hắn, khiến
hắn
nổi lên du͙© vọиɠ mãnh liệt.
Ngón trở của
hắn
cong lên, ma sát ở nơi non mịn của
cô, khiến
cô
không
thể ngồi yên
trên
đùi
hắn, vội vàng đứng dậy, nhưng lần thứ hai lại bị
hắn
ấn xuống.
"Giáo sư, báo cáo về phân tử tôi
đã
gửi cho
anh, tôi phân tích quá trình kết cấu của nó, phát
hiện..."
Bên tai vang lên tiếng
nói
xa lại, lại cộng thêm hơi thở nóng rực của
hắn, ngón tay càn rỡ, Vu Giai Thần bị
một
loại cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận hành hạ, chân mày cau lại.
"Thử mô phỏng theo C10?" Giọng
nói
nam tính của Vu Tống hãn vang lên, lành lạnh, nếu
không
phải ngón tay của
hắn
còn trong cơ thể
cô,
cô
quảthật
nghĩ là
hắn
đang
nghiêm túc họp.
Nhưng
hắn
vẫn bình thản,
không
cảm thấy việc này có gì là
không
thích hợp.
"Mô phỏng? Sao tôi lại
không
nghĩ đến?" Đối phương hưng phấn giọng
nói
thêm cuồng nhiệt, "Tôi lập tức
đi
làm!"
Vì vậy lại thay đổi người báo cáo.
Mà
cô
vẫn bị dằn vặt, cảm giác dưới thân càng lúc càng mãnh liệt, đau nhưng sau cơn đau đó là
sự
sung sướиɠ, khiến cho
cô
không
nhịn được muốn kêu lên, nhưng lúc này làm sao có thể.
Vu Giai Thần gấp
không
chịu được, hoảng sợ
không
chịu được, lại phẫn nộ vô cùng, phát
hiện
hắn
không
giữ tay mình,
cô
lập tức kéo tay
hắn
đangvân vê ngực mình, cắn mạnh.
cô
cắn
hắn
không
đau, nhưng cảm giác truyền từ ngón tay tới giống như con mèo
nhỏ
đưa móng vuốt cào cào
nhẹ, làm cho lòng người
yêu
thích.
cô
càng ngày càng ẩm ướt, khi ngón tay
hắn
đâm vào còn phát ra tiếng nước,
hắn
rút tay, đưa ngón tay thấm đẫm dịch lỏng đến trước mắt
cô, sau đó đưa xuống môi
cô, "Chậc chậc, nhìn,
thật
là dâʍ đãиɠ."
Đôi mắt Vu Giai Thần ửng đỏ, ủy khuất lại xấu hổ, đôi mắt cứ mở to nhìn
hắn, giận mà
không
dám
nói
gì.
"Có muốn thử
một
chút, hử?" Vu Tống Hãn cúi đầu, đầu lưỡi liếʍ môi
cô, cũng liếʍ chất lỏng của
cô.
Vu Giai Thần thở mạnh
một
hơi, lấy dũng khí đẩy mạnh
hắn, bất chấp quần áo xốc xếch và túi xách, thân thể linh động như con thỏ chạy về phía cửa, ngón tay vừa chạm vào chốt cửa hé mở ra chút hi vọng, nháy mắt
cô
lại bị kéo mạnh trở lại, "Rầm"
một
tiếng cánh cửa bị đóng trở lại.
cô
bị đè mạnh lên cửa, thân thể càng thêm run rẩy, lại
không
dám quay đầu nhìn
hắn,
cô
phản kháng, ngày hôm nay
cô
phản kháng, như vậy,
cô
sẽrất thảm,
cô
hiểu.
không
xoay người lại,
không
sao, Vu Tống Hãn
không
miễn cưỡng, trực tiếp vén váy
cô
lên
trên, qυầи ɭóŧ
nhỏ
xíu kia làm sao là đối thủ của
hắn? Cho dù
cô
không
phối hợp giãy dụa nhưng vẫn là bị kéo xuống.
Mông của
cô
bị ép nhếch lên, phía sau truyền đến
âm
thanh sột xoạt của quần áo bị cởi, "không
nên,
không
nên." Giọng
nói
của Vu Giai Thần nghẹn ngào mang theo cầu xin, nghe đến thương cảm.
"Vui vẻ sao?" Vu Tống Hãn ở bên tai nàng
nói: "Chúng ta có thể chậm rãi chơi, hội nghị này... Tôi muốn họp
thật
lâu."
Nhìn
cô
run rẩy, môi
hắn
vẽ lên đường cong hài lòng.
Cùng đường
không
thể trốn.... Vu Giai Thần nhắm mắt lại, đợi
sự
trừng phạt nặng nề.
"Giáo sư?"
một
tiếng đập cửa cắt đứt bầu
không
khí
đang
căng thẳng giữa hai người.
Cửa
không
khóa!
cô
kinh hoàng thất thố quay đầu nhìn
hắn, lo lắng vô cùng.
"Giáo sư, người có ở đây
không?" Sau đó
một
loạt tiếng gõ cửa.
Vu Giai Thần
không
có biện pháp, nhìn lại nhìn, tìm chỗ
ẩn
nấp, hoảng hốt nhào vào ngực
hắn, ôm chặt lấy hông của
hắn,
không
dám buông tay.
"Có." Nhìn người
đang
hoảng sợ vùi vào lòng mình, Vu Tống Hãn cúi đầu mở miệng đáp.
"Bên phòng thí nghiệm xảy ra chút vấn đề, viện trưởng mời người qua
một
chuyến."
không
được
không
được! Nếu Vu Tống Hãn mở cửa,
cô
phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt trong veo ngập nước luống cuống nhìn
hắn, tràn ngập cầu xin, tràn ngập hoảng loạn,
cô
quá
rõ
hắn
không
quan tâm tới người nào, nhưng mà người
hắn
không
quan tâm nhất chính là
cô, nếu có thể khiến
cô
mất mặt,
cô
nghĩ,
hắn
sẽ
rất vui vẻ.
cô
thậm chí nghĩ,
một
giây tiếp theo
hắn
sẽ
mở cửa.
"Xin chờ
một
chút!" Giọng
nói
của Vu Tống Hãn như có như
không
xen lẫn tiếng thở dài.
Ý của
hắn
là muốn mở cửa, Vu Giai Thần hoảng loạn đứng thẳng, gấp đến mức nhìn quanh tìm nơi trốn.
"Chỗ này
không
được." Vu Tống hãn bắt được người nào đó
đang
muốn chui vào sau giá sách.
Đúng là ngốc, hoảng sợ cái gì, giá sách này
nhỏ
như vậy,
cô
sao có thể chui vào.
Vu Giai Thần gấp đến độ sắp giơ chân, ghê tởm! Phòng làm việc này của
hắn
không
có phòng nghỉ, chỉ có
một
gian, bên trong lại
không
bày vật gì, chỉ có
một
giá sách và
một
cái bàn.
Bàn? Đôi mắt
cô
sáng lên,
cô
chui vội vào gầm bàn, lát sau truyền đến
âm
thanh va chạm
thật
lớn.
"Alex, tôi có việc, lát tiếp tục." Vu Tống Hãn
nói
một
câu, tắt máy tính, sau đó khom người nhìn ai đó
đang
ở dưới bàn bị đau đến nước mắt rưng rưng, thấy
cô
cắn môi vẻ mặt oan ức, đúng
thật
là ngốc.
một
lát, đưa chìa khóa cho
cô,
nói
một
địa chỉ.
"đi
đến đó chờ tôi, chúng ta có thể... tiếp tục vui đùa, triệt triệt để để,
không
sợ quấy rối."
Ai muốn vui đùa với
hắn! Vu Giai Thần xoa xoa cái trán, đôi mắt mở to trừng
hắn, tràn ngập lửa giận.
Người này, tại sao lại đáng ghét như vậy, hư hỏng như vậy, mà
cô, vì sao lại luôn luôn khuất phục
hắn?
Tức giận vẫn là tức giận, nhưng bây giờ người ta mạnh hơn
cô,
cô
không
thể phản kháng được, chờ
hắn
rời khỏi,
cô
ở dưới bàn ngồi
một
lúc, xác địnhkhông
có ai
đi
vào, mới bò ra ngoài.
không
thèm quan sát phòng làm việc của
hắn,
cô
như kẻ trộm lén lén lút lút kéo cửa ra, dòm thấy hành lang
không
có ai, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chạy
một
hơi
thật
xa, đến lúc
không
thể chạy nổi nữa,
cô
vỗ vỗ ngực thở, đầu ngón tay chạm vào vật cứng cứng, cúi đầu nhìn hóa ra dọc đường
đi
côvẫn nắm chặt chìa khóa
hắn
đưa
không
hề buông tay.