Chương 14

Kim Ngân đứng trước cửa phòng làm việc của Thiên Hoàng, nhưng cô lại không dám gõ cửa. Chẳng hiểu tại sao lại như thế? Cơ hồ trong lòng cô vẫn tồn tại nỗi sợ hãi với anh ta thì phải. Từ trước tới nay, con người cô rất bảo thủ và rất khó thay đổi. Một khi nỗi sợ ấy, đã ăn sâu vào máu cô mười năm qua rồi thì rất khó để lôi cô thoát ra khỏi nỗi sợ đó. Cho dù Thiên Hoàng không phải Vĩnh Khanh, nhưng cô cứ có cảm giác mỗi lần nhìn vào mắt anh là lại thấy những ký ức xưa cũ hiện về.

Kim Ngân đưa tay lên bờ môi, trong lòng do dự mãi không thôi. Chẳng biết Thiên Hoàng gọi cô đến đây làm gì? Tuy trước đó cô có hứa là sẽ làm bất kỳ việc gì anh ta yêu cầu, nhưng cô lại đánh giá quá thấp Thiên Hoàng rồi. Anh ta có thể không đưa ra yêu cầu nằm trong tầm kiềm soát của cô hay sao?

Cạch!

Đang phân vân có nên gõ cửa hay không thì cánh cửa đã bị ai đó mở giúp cô. Kim Ngân ngẩng đầu lên người con trai mang vẻ đẹp lạnh lùng đứng trước mặt. Lúc này cô mới nhận ra là anh rất cao. Cao tới nỗi mỗi lần nhìn cô đều phải ngước mắt lên. Cũng như sự cao ngạo của con người anh, không ai có thể với tới nổi.

Kim Ngân nhìn Thiên Hoàng, khóe môi cô giật giật vẻ gượng gạo. Sau đó cô giơ tay lên chào rất ngốc nghếch:

- Hi!

Thiên Hoàng đứng dựa người vào cửa, anh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Kim Ngân. Trong đôi mắt như màn đêm thăm thẳm kia không biết ẩn giấu những suy nghĩ gì. Làn môi bạc của anh khẽ nhếch lên, kéo theo vẻ hàm tiếu trên khuôn mặt:

- Đến rồi sao còn không vào?

Kim Ngân cười cười, lúng túng nói:

- Tôi…Tôi đang định vào đây.

- Anh thấy em đứng đây cũng tầm năm phút rồi.

- Sao anh biết? – Kim Ngân kinh ngạc hỏi.

Thiên Hoàng đưa tay lên xoa cằm vẻ gian giảo. Sau đó anh chỉ lên trên trần nhà, nói rất thản nhiên:

- Ngay cả việc có camera trên đầu em, em cũng không phát hiện ra hay sao?

Kim Ngân nhìn lên theo ngón tay của Thiên Hoàng. Quả nhiên ở đó có camera thật. Kim Ngân liền thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là anh ta cũng không thần thông quảng đại tới nỗi cô đi đâu, cô làm gì anh ta đều biết. Trái tim như chập lại một nhịp, Kim Ngân dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô hít một hơi rồi thở nhẹ ra. Sau đó không nhạt không ngọt hỏi:

- Tôi có thể vào được chưa?

Thiên Hoàng nghiêng người, một tay đưa ta vẻ mời chào rất lịch thiệp.

Kim Ngân liếc nhìn anh rồi cuối cùng cũng chịu bước vào. Rốt cuộc thì vẫn không phải là cô tự vào, mà là anh mời cô vào. Càng nghĩ Kim Ngân lại càng thấy mình thật buồn cười. Con người cô cứ sống mãi với quá khứ như vậy sao? Thiên Hoàng không phải Vĩnh Khanh, cô sao lại cứ tránh anh như tránh dịch vậy?

- Em có muốn uống gì không?

Kim Ngân quay ra nhìn Thiên Hoàng, rồi lại cúi xuống nhìn bộ đồ pha trà ở trên bàn, cô mỉm cười hỏi với vẻ hứng thú:

- Anh theo trà đạo à?

Thiên Hoàng lắc đầu nói:

- Tâm anh không đủ tịnh để theo “món” đó. Nhưng cũng biết đôi chút về cách thức pha trà. Có muốn thứ không?

Tất nhiên là Kim Ngân muốn rồi. Cô cứ tưởng rằng một người như Thiên Hoàng thì chỉ biết đến rượu ngoại và thuốc lá thôi, ai ngờ anh lại thích thưởng trà như vậy.

- Chỉ sợ anh chê tôi phàm phu tục tử, không biết thưởng trà thôi.

Thiên Hoàng cười cười rồi đặt tay xuống chỗ ngồi cạnh anh, ý muốn nói Kim Ngân hãy ngồi xuống. Khi Kim Ngân đã ngồi xuống cạnh mình, anh mới nói:

- Người theo Trà đạo thì mới cần những quy củ nghiêm ngặt. Tỷ như là khi uống trà chỉ được đàm đạo về nghệ thuật, thi tứ, triết lý… nhưng anh đâu phải người theo Trà đạo? Vậy nên em cứ tự nhiên thưởng thức là được rồi.

Kim Ngân tủm tỉm cười. Khi cô cười như vậy, ngay đến cả bản thân cô cũng thấy ngỡ ngàng chứ đừng nói là Thiên Hoàng. Mỗi lần thấy cô cười, anh chỉ thấy nét ưu buồn trong mắt cô. Anh chưa bao giờ thấy Kim Ngân cười trọn vẹn, ngay cả một nụ cười mỉm nhẹ nhàng như thế này cũng chưa từng thấy.

Coi bộ Kim Ngân có vẻ hơi ngượng ngùng, Thiên Hoàng cũng chỉ đằng hắng giọng, anh không nhìn cô nữa và nói:

- Em chưa bao giờ cười như thế này.

Kim Ngân cúi đầu không đáp. Trong lòng mát dịu như có một cơn gió khẽ thoảng qua, rồi sau đó cô lại bị chính sự mát dịu đó làm cho bối rối. Cô chưa bao giờ cười như thế này ư? Chưa bao giờ ư? Kim Ngân thầm cười khổ. Có lẽ là mười năm trước anh không biết cô, cho nên cũng không thể thấy được sự hồn nhiên của cô vào cái năm ấy.

Mười tám tuổi – thiếu nữ mơ mộng là cô đây luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có điều tốt đẹp. Cho dù khổ đau đến thế nào thì nghị lực trong cô vẫn sẽ để cô được sống. Mười tám tuổi, cô kiêu hãnh trước cuộc đời như một bông hoa hướng dương được ánh nắng chiếu rọi. Nhưng hoa nở rồi sẽ có lúc hoa tàn. Dù là ánh mặt trời thì cũng không thể kéo được mãi sự sống cho hoa hướng dương. Khi biến cố ập tới, Kim Ngân đã không biết làm cách nào chống cự nổi. Bởi có quá nhiều thứ cản trở cô, ông trời không muốn cho cô lựa chọn…Và cuối cùng, sự kiêu hãnh trong cô đã bị dập tắt bởi những mưu mô, thủ đoạn của người đời. Mười năm sau, cô chỉ còn một trái tim già cỗi, một nỗi sợ hãi, một sự dày vò không thể nào nguôi ngoai.

Kim Ngân cảm thấy bản thân mình đúng là thật đáng thương. Nhưng dường như, chỉ có một mình có thấy vậy thôi. Ông trời không thấy thế, Hoàng Mai không thấy thế và cả Vĩnh Khanh cũng không thấy thế.

Thiên Hoàng rất cẩn thận tráng ấm pha trà và tách uống trà bằng nước sôi, rồi anh dùng khăn lau khô và để ra ngoài. Sau đó anh làm các bước pha trà tiếp theo một cách rất thuần thục. Các ngón tay thon dài linh động nhìn rất bắt mắt. Tác phòng ưu nhã, nhẹ nhàng…lúc pha trà, từ người anh không hề tỏa ra áp lực như bình thường.

Kim Ngân bị Thiên Hoàng làm cho thẫn thờ, nhất thời không thể dời ánh mắt đi đâu khác được. Trong lòng cô đang nghĩ, thật không ngờ một Thiên Hoàng lạnh lùng lại có thể thanh tao đến mức này. Không phải anh ta hẹn cô tới đây chỉ để thưởng trà thôi đó chứ? Nếu như vậy thì thực là khoa trương quá rồi. Nếu muốn thưởng trà, với tính cách của Thiên Hoàng thì anh đã mời cô đến một nơi nào đó có cảnh, có thanh, có tịnh hơn chỗ này. Và cô biết, Thiên Hoàng chẳng rảnh phải lùi buổi phỏng vấn lại để hẹn cô tới uống trà! Có lẽ việc uống trà chỉ là “khai vị” mà thôi.

Khi đã pha đủ ba lần trà, Thiên Hoàng mới nhẹ nhàng rót trà ra chén sau đó dùng hai tay đưa cho Kim Ngân. Khuôn mặt của anh khi làm công việc này rất nghiêm túc, chứ không hề có chút đùa cợt nào cả. Nghe chừng là anh rất “thành tâm” với công việc đó.

Kim Ngân đón lấy chén trà, đôi mắt không ngừng liếc Thiên Hoàng vẻ dò xét, nhưng dù có nhìn thế nào thì cô cũng không thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Khi Kim Ngân định đưa môi nhấp một ngụm trà thì Thiên Hoàng vội ngăn lại:

- Đừng nhấp môi. Uống thành ngụm thử xem.

Kim Ngân không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời anh. Và quả nhiên là có điều khác biệt so với những lần uống trà khác. Cảm giác hương trà như thấm nhuần cả vào tâm hồn, các cơ quan thần kinh như được thư giãn…Rất thanh tịnh. Cô khẽ nhắm hờ đôi mắt để tận hưởng. Vị chan chát của trà vẫn lưu lại nơi đầu lưỡi, hương thơm vẫn ngập đầy hồn cô như đưa cô vào một thế giới khác.

Thiên Hoàng cũng uống một ngụm, cũng khẽ nhắm hờ đôi mắt để tận hưởng. Rồi một lúc sau anh mới nói:

- Người Nhật Bản thường uống trà thành ngụm để tận hưởng hết vị ngon của trà. Nói chính xác hơn là nếu như uống thành ngụm thì mới có đủ lượng nước trà thấm vào các màng niêm của lưỡi. Khác với cách uống của những nhà nho Việt Nam phải không?

Kim Ngân gật đầu, cô uống nốt chén trà của mình rồi mới đặt chén xuống. Không tiếc lời khen ngợi:

- Thực không ngờ giám đốc của AP lại là một con người biết thưởng thức như vậy. Tôi còn tưởng anh tối ngày chỉ biết đến rượu tây và thuốc lá thôi chứ?

Thiên Hoàng cười cười:

- Cái đó là điều đương nhiên. Muốn kiếm được tiền là phải biết nhiều thứ để trang bị cho mình. Dù là rượu ngoại hay rượu Tàu thì vẫn cứ phải uống, phải biết. Có đôi khi, ta không được lựa chọn cho riêng mình.

Kim Ngân cúi đầu vẻ trầm tư. Thiên Hoàng nói đúng, có đôi khi ta không được lựa chọn cho riêng mình. Mà phải chọn hộ cho người khác. Mẹ cô từng nói, đời người có mấy lần cơ hội đâu, vậy nên phải biết nắm bắt lấy nó. Kim Ngân cô không phải là không hiểu, nhưng vì bất đắc dĩ mà không hiểu! Thế cho nên mười năm trước, cô đã đánh mất cơ hội đầu tiên cũng là cơ hội quý giá nhất suốt 28 năm qua của mình. Sau này nghĩ lại mới thấy, bản thân không thể lật lại ký ức hay quay về quá khứ để chọn lại. Bởi vì thời gian là một thứ chỉ tiến không lùi, cô có đi giật lùi cũng không thể kéo tất cả trở lại như xưa.

Kim Ngân chợt bừng tỉnh. Cô vội sắp xếp lại suy nghĩ rồi quay ra hỏi:

- Anh gọi tôi đến đây là có việc gì?

Thiên Hoàng đặt chén trà xuống, ánh mắt vẫn không nhìn Kim Ngân. Sau đó mở đầu:

- Cuộc đời không ai cho không ai cái gì. Vậy nên việc lần trước anh làm cho em…

- Tôi hiểu!

Thiên Hoàng nghe vậy liền mỉm cười:

- Tốt. Việc lần này không có gì khó khăn, anh chỉ muốn nhờ em để xác thực một việc thôi.

- Việc gì?

Thiên Hoàng không trả lời vội, anh đứng dậy rồi bước tới mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy đã bị vò nát. Sau đó, anh đưa nó cho Kim Ngân và nói:

- Muốn biết Quyên Vỹ có thật là có thai với anh hay không?

Kim Ngân cảm thấy hơi chấn động. Quyên Vỹ có thai ư? Đây quả là một tin động trời. Mà còn động trời hơn nữa khi đứa con trong bụng của cô ấy chính là của Thiên Hoàng – giám đốc AP. Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Ngân không khỏi bội phục đôi tình nhân này. Họ đều là những người nổi tiếng, là người có thể bị cuốn vào scandal bất cứ lúc nào. Vậy mà họ lại có thể ở bên nhau đến nỗi…có thai mà vẫn không ai biết gì.

Thiết nghĩ những chuyện thế này chỉ cần có tiền, có quyền là có thể thu xếp ổn thỏa thôi. Kim Ngân còn lạ gì tác phong làm việc của Thiên Hoàng nữa, chỉ cần anh không thích thì đừng ai mong anh sẽ chịu để yên. Cô không biết anh có quyền lực như thế nào, nhưng cô biết anh giàu. Chỉ cần một yếu tố đó thôi cũng đủ để bịt miệng mấy tay săn ảnh rồi. Không phải họ cũng vì miếng cơm manh áo nên mới bất đắc dĩ đi chụp mấy tấm ảnh tầm thường mà khi lên báo lại trở thành tiêu điểm này hay sao?

Bởi vậy cô mới nói, có đôi khi, cuộc đời kh

ông cho ta quyền lựa chọn. Mà người chọn lựa lại chính là ông trời!

Kim Ngân nhìn tờ xét nghiệm mà Thiên Hoàng đưa cho, cô nói:

- Tờ xét nghiệm này chẳng phải đã nói rõ rồi hay sao?

Thiên Hoàng ngồi xuống bên cạnh Kim Ngân. Anh vắt chân chữ ngũ nhìn có vẻ rất nhàn tản, rồi ung dung nói:

- Chỉ cần chút tiền cũng có thể làm trăm cái này cũng được.

Kim Ngân chợt nhận ra, câu nói này hình như ngày xưa chính cô cũng đã từng nói. Khi Hương Liên đưa nó tới trước mặt cô và bảo đứa con trong bụng Hoàng Mai là của Minh Duy. Lúc ấy cô cũng đã bảo chỉ cần có tiền là có thể làm giả được nó. Không ngờ rằng mười năm sau, người nói câu này lại mà một người đàn ông có khuôn mặt giống Vĩnh Khanh.

Hồi đó cô không tin. Cũng như bây giờ, Thiên Hoàng không tin. Nhưng lúc ấy, bố cô đang nằm trong tay Minh Duy nên không thể không tin được!

Nghĩ lại mới thấy hồi đó cô ngốc như thế nào. Cô có thể nói chuyện này với Hoàng Mai, nhà Hoàng Mai cũng giàu có, cô có thể vay tiền cô ấy để trả tiền nợ cho bố mà. Nhưng hồi đó là hồi đó, bây giờ là bây giờ. Mười tám tuổi có những tự tôn, kiêu hãnh của mười tám tuổi. Vậy nên cô không thể vay tiền của Hoàng Mai được.

Trong lòng Kim Ngân chợt quặn lên một cái khi nghĩ đến Hoàng Mai. Cô không thể tưởng được là bản thân bị lừa suốt mười năm qua. Bác sĩ Đường nói cô ấy không hề bị điên! Tất cả chỉ là giả dối mà thôi.

Cô đã từng nghĩ mình có thể chết để Hoàng Mai được hạnh phúc, không phải sống trong cảnh nửa tỉnh nửa mê như thế nữa.

Cô đã từng nghĩ Hoàng Mai chắc là hận cô lắm nên mới phát điên sau khi Vĩnh Khanh bỏ sang Mỹ.

Cô đã từng dằn vặt mình trong những cơn ác mộng triền miên, đã tự tát vào mặt mình những cái tát thật đau đớn sau khi nhớ lại khung cảnh của mười năm về trước.

Cô đã từng nghĩ, đợi khi Hoàng Mai khỏi bệnh, cô sẽ giải thích tất cả với cô ấy…

Nhưng đổi lại, tất cả những đau khổ, dằn vặt đó của cô chỉ là để tô màu cho sự giả dối mà thôi.

Kim Ngân cười lạnh, trái tim như bị bóp méo. Thực ra, cô không giận Hoàng Mai, vì mười năm trước, cô ấy phải chịu nỗi đau còn lớn hơn cô khi cả đứa con và Vĩnh Khanh – người mà Hoàng Mai yêu đều rời xa cô ấy. Hoàng Mai hận cô đến nỗi không biết làm gì hơn là giả điên để dày vò cô…

Bản thân cô thấy, như vậy cũng là hợp lý thôi.

Thiên Hoàng thấy Kim Ngân lại bị lạc vào những suy nghĩ không có lối thoát kia thì liền nắm lấy tay cô. Anh phát hiện ra tay Kim Ngân rất lạnh, lạnh tới nỗi khiến anh cũng cảm thấy lòng lạnh theo. Tại sao cô ấy cứ phải tự dằn vặt bản thân như vậy chứ? Sống đơn giản không phải là tốt hơn hay sao?

Nhưng Thiên Hoàng không biết rằng, mười năm qua cô ấy đã sống với quá khứ đau thương rồi, bảo cô sống đơn giản, không lo toan, suy nghĩ thì quả là một điều khó khăn!

Thực ra, gặp cô chỉ là tình cờ. Theo đuổi cô cũng chỉ là bộc phát…Song, tất cả những sự tình cờ và bộc phát ấy đều kéo anh vào vũng lầy không thể nào thoát ra.

Con người ta khi đã hứng thú một việc, đã yêu thích một thứ gì đó là không thể từ bỏ. Có chăng, chỉ là họ bất đắc dĩ phải từ bỏ mà thôi.

Anh thích Kim Ngân, chính xác là vậy. Thích cái cách tự bảo vệ của cô trước mọi chuyện…Cho dù đó có là điều tốt đẹp thì cô vẫn cứ xù lông lên như một con nhím tội nghiệp để bảo vệ nốt sự bình yên cuối cùng cho bản thân!

Thiên Hoàng nắm chặt tay cô, như để truyền hơi ấm cho bàn tay ấy. Sau đó anh nói:

- Xong chuyện này, anh sẽ không đến tìm em nữa. Chúng ta…coi như không quen biết!

Kim Ngân như bị một thứ gì đó va đập vào, đau điếng người. Cô mở to mắt nhìn Thiên Hoàng, cảm giác anh gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời. Tại sao khi nghe anh nói câu này, cô lại có cảm giác như mình vừa đánh mất một thứ gì đó vậy? Trái tim cô như một quả cầu tuyết, bị người ta ác độc lắc lên làm đảo lộn, làm say ngất rồi sau đó mới thẫn thờ phát hiện…Tất cả đã thay đổi tới nỗi ngay chính bản thân cũng không thể nhận ra.

Tuy là vậy, nhưng Kim Ngân cố gắng kìm nén lại cảm xúc. Cô chỉ cúi mặt xuống như để che giấu tâm tư của mình và nói:

- Tôi lại cứ tưởng anh gọi tôi đến đây là để làm việc gì to tát lắm. Ai ngờ…Thực ra tôi phải cảm ơn anh vì đã cung cấp cho tôi một tin tương đối giật gân và giá trị. Đây cũng là nhiệm vụ của tôi mà thôi.

Thiên Hoàng cười cười, vẻ giảo hoạt trong ánh mắt liền vụt qua như một ánh sao băng. Cuối cùng thì cô cũng đã mắc bẫy rồi. Không muốn rời xa anh có phải không? Ha ha, cô nàng này lúc này cũng tỏ ra mình là người có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng tới lúc bị lừa rồi mà vẫn không nhận ra bản thân ngốc nghếch đến độ nào.

Thiên Hoàng ghé sát người lại, khi khuôn mặt anh chỉ còn cách khuôn mặt cô bằng một nắm tay thì anh mới nói:

- Vậy em tưởng anh gọi em tới đây là để làm gì?

Làm cái gì ư? Kim Ngân bối rối cúi mặt xuống. Cô không biết rằng hai tai cô đã đỏ lựng lên tự khi nào.

Thiên Hoàng rất thích thú với biểu hiện này của Kim Ngân. Anh chăm chú quan sát cô…Sau đó không tự chủ được mà đặt một nụ hôn vội vàng vào má cô.

Kim Ngân như bị điện giật, cô vội ngẩng đầu lên, ánh mắt như thước đó cảm xúc…Đi từ bất ngờ cho tới ngượng ngùng.

Thiên Hoàng thấy vậy liền bật cười, sau đó nói:

- Cùng lắm là thế này…Không phải sao?

Khuôn mặt Kim Ngân lại càng đỏ hơn nữa. Cô hiểu Thiên Hoàng biết cô đang nghĩ gì. Biết cô đang toan tính những gì…Vì cô không phải là một người che giấu cảm xúc và suy nghĩ giỏi. Ngay cả một người kém tuổi như Hữu Quân còn có thể thắng nổi cô, thì một Thiên Hoàng như anh chỉ cần nửa con mắt cũng vượt qua được cô.

Kim Ngân bối rối, cô có thói quen là một lần bối rối đều cúi mặt xuống nghịch ngón tay của mình. Lần này cũng không ngoại lệ, ngón tay bị cô cào cho đỏ tấy lên mà vẫn không hết bối rối. Cô lắp bắp nói:

- Tôi…Tôi…Thực ra thì tôi cũng chỉ nghĩ như thế thôi…Nếu tôi làm xong việc này, chúng ta cũng không nhất thiết phải tuyệt tình tuyệt nghĩa…Anh…Anh vẫn có thể gọi điện cho tôi nếu có việc cần gặp!

Tốt, đây chính là điều mà Thiên Hoàng muốn. Chỉ cần anh dở chút tuyệt tình ra là cô ấy sẽ sa vào bẫy ngay. Anh có niềm tin là Kim Ngân cũng thích anh, chỉ là cô ấy bị quá nhiều thứ che mắt mà thôi. Thiên Hoàng mỉm cười với suy nghĩ của mình. Anh nhất định sẽ khiến cô ấy nhận ra, trái tim cô không thể có ai khác ngoài anh!

- Được, không tuyệt tình thì không tuyệt tình. Nhưng em phải hứa giúp anh vụ này…Và…Nhất định không được để lộ ra cho ai biết.

Kim Ngân ngẩng mặt lên thắc mắc:

- Tại sao?

- Bởi vì đó là đời tư của anh. Anh ghét nhất là những kẻ nhiều chuyện, thích xen vào đời tư của người khác.

.

.

.

Chiều muộn, ngày tàn để lại trên thế gian một tấm màn đỏ ối. Vạn vật vẫn chuyển động không ngừng nghỉ, ngày qua đêm lại như thành một chân lý bất di bất dịch. Cũng như con người, sống để yêu thương đã thành một điều không thể thiếu với họ.

Hữu Quân bước ra khỏi phòng chụp với chiếc điện thoại đang rung liên hồi trên tay. Anh vừa mới thực hiện xong bộ ảnh cho “rất muốn yêu em” – bộ phim sẽ bấm máy vào tháng mười này. Khi chuông điện thoại kêu, nhìn thấy dãy số trên màn hình mà anh không khỏi vui mừng. Và chủ nhân của số điện thoại đó không ai khác chính là Linh. Anh quên cả tẩy trang để chạy ra đây cũng là vì lẽ đó.

- Anh nghe đây – Hữu Quân nhẹ nhàng nói.

- Buổi tối nay anh có bận gì không?

Hữu Quân cho tay vào túi quần rồi đáp:

- Tất nhiên là không, thưa tiểu thư!

Ở đầu dây bên kia, Linh bật cười trước vẻ trịnh trọng thái quá của Hữu Quân. Sau đó cô nói:

- Mẹ em bảo mời anh qua ăn cơm. Nhớ tới sớm đấy nhé!

- Mẹ em? Mời anh? – Hữu Quân như không tin được vào tai mình. Trái tim chợt đập liên hồi. Sao anh cứ có cảm giác, đây là một bữa cơm ra mắt con rể thế nhỉ?

- Ừ! Anh không thích à? – Linh hỏi với vẻ nửa đùa nửa thật. Dường như là cô đang dò xét anh.

Hữu Quân không trà lời câu hỏi của Linh, anh chỉ hào hứng hỏi:

- Bảy giờ anh qua có kịp không?

- Kịp. Nhưng nếu bảy giờ một phút mới thấy mặt anh thì em sẽ đánh chết anh. – Linh nói với vẻ hung dữ.

- Vậy thì bảy giờ hai phút anh sẽ tới để tránh hậu họa… – Hữu Quân lại càng nhờn nhã hơn.

Linh không biết nói gì đành bật cười. Sau đó hai người nói vài câu nữa rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Hữu Quân cất điện thoại vào túi quân. Anh không phát khóe môi đã giãn ra thành một nụ cười hạnh phúc tự lúc nào. Đã lâu lắm rồi anh chưa thấy mình hạnh phúc như thế này. Cũng đã lâu lắm rồi anh chưa thấy Linh dịu dàng như thế.

Người ta cứ nói hạnh phúc đơn giản, nhưng cái quan trọng là phải biết nắm bắt.

Ngay trong lúc này, Hữu Quân chỉ muốn thời gian qua thật nhanh, thật nhanh. Anh không muốn hạnh phúc của bản thân lại một lần nữa vượt qua tầm tay như hai năm trước nữa.

.

.

.

Đúng bảy giờ tối, Hữu Quân có mặt tại biệt thự của Thiên Hoàng. Vì hai mẹ con Linh mới về nước cho nên họ vẫn sống ở đây. Như đã nói, Linh là em cùng cha khác mẹ với Thiên Hoàng. Bà Hướng – mẹ anh vốn đã ly thân với bố Thiên Hoàng từ rất lâu rồi. Nhưng không hiểu sao Linh lại rất thích bà Hướng. Ngay từ thuở bé cô đã theo bà. Mọi người cứ nói ra nói vào quan hệ phức tạp của nhà Thiên Hoàng. Họ thắc mắc là tại sao lại có kiểu không khí lạ lùng như thế trong “hậu cung” nhà họ?!

Cơ bản là ngay từ khi bố mẹ ly thân, Thiên Hoàng rất hay tới chỗ mẹ, mà Linh thì lại hay theo anh. Nên từ đó ba người họ đã rất thân thiết. Mẹ của Linh cũng là một người phụ nữ hiền hậu. Thấy con gái với vợ cả của chồng yêu quý nhau như vậy bà cũng yên tâm. Bao năm qua, trong gia đình họ chưa từng xảy ra vụ xô xát nào giữa hai bà vợ.

Lần này về nước, mẹ của Linh và cô đã tới nhà Thiên Hoàng sống. Tuy chỉ là tạm thời, nhưng họ cũng đang tính tới chuyện mua một căn nhà cỡ trung để sau này về nước sống hẳn với bố của anh.

Còn mẹ anh ư? Bà vẫn chọn quay lại Mỹ, vẫn chọn sống ở cái nơi đất khách quê người đó…Thiên Hoàng đã rất nhiều lần thuyết phục bà, nhưng bà vẫn một mực muốn đi.

Và anh dần nhận ra rằng, bà đang muốn tránh mặt bố anh.

Có một loại yêu thương gọi là trốn tránh! Càng trốn tránh, chôn vùi lại càng yêu thương. Mẹ anh cũng thế. Yêu thương của bà tuy lớn nhưng lại không thể phá khỏi cái vỏ tự ti với hạnh phúc của

người khác để bộc lộ cho bố anh biết.

Bà ghanh tỵ với tình yêu của bố dành cho mẹ của Linh.

Hữu Quân mới gặp mẹ Linh lần đầu cho nên anh mua rất nhiều quà. Chẳng biết bà có thích không nhưng vẫn cứ mua. Đôi khi, điều này đã thành chân lý trong lòng mỗi người. Không hẳn là mua để lấy lòng…Mà là mua để thấy người ta thấy thành ý của mình thôi!

- Anh mua cái gì mà lắm thế? Khuân cả cửa hàng của người ta về à? – Linh chạy đến cầm đỡ cho Hữu Quân vài túi đồ. Cô nhăn mặt nói.

Hữu Quân được thể liền vênh mặt lên nói:

- Bổn thiếu gia ta giàu, bổn thiếu gia ta có tiền mà!

Linh bật cười, sau đó cô đá nhẹ vào chân anh nói với giọng hắt hủi:

- Rét quá, đừng góp gió thành bão nữa đi ông!

Hữu Quân vẫn làm mặt lãnh đạm như mấy vị thiếu gia, công tử ngày xưa. Anh ưỡn thẳng người, đưa tay ra nói vẻ ưu nhã trác tuyệt:

- Cô nương thực không biết hưởng thụ. Mà mấy cái này ta đâu có mua cho cô nương? Xin cô nương đừng tự nhận vơ mọi thứ về mình nữa.

- Em cần à? – Linh trợn mắt nói.

Hữu Quân cười cười, bước tới khoác vai cô dịu dàng đáp:

- Đùa em thôi. Ba túi em đang cầm là của em đó.

Linh không bỏ ra xem vội, cô chỉ đặt nó lên bàn rồi đáp:

- Cảm ơn công tử. Tiểu nữ thực vui sướиɠ hết tầm!

Lần này thì đến Hữu Quân bật cười. Má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện sau cái cười ấy, khiến cho khuôn mặt anh thêm sáng bừng.

Bây giờ công việc bộn bề, thời gian gặp nhau chỉ được đếm trên đầu ngón tay, nên những khoảnh khắc thế này bỗng trở thành một thứ thời gian xa xỉ đối với Hữu Quân. Anh cứ nghĩ rằng khi Linh về nước thì sẽ tranh thủ thật nhiều thời gian để tới gặp cô ấy…Nhưng khi cô ấy về rồi mới biết, có những thứ anh đã không thể vứt bỏ nữa rồi.

- Mẹ đâu em? – Hữu Quân đặt túi đồ xuống rồi hỏi.

- Ở trong phòng ăn. Thức ăn cũng đã làm xong hết rồi, chúng ta vào đi thôi.

Hữu Quân nghe vậy liền theo Linh bước vào trong bếp. Nhưng khi Linh đã đi vào rồi thì anh thấy Thiên Hoàng từ cầu thang đi xuống. Sắc mặt anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, đôi mắt lạnh tới nỗi khiến người khác nhìn vào thấy phát run. Hữu Quân không lạ gì vẻ mặt này của Thiên Hoàng nữa, nhưng lần này, khi nhìn vào đôi mắt kia, anh lại cảm thấy trong lòng như trào lên một sự bất an.

Hữu Quân không để ý tới nữa mà bước vào trong phòng ăn, nỗi bất an trong lòng như được tăng dần theo mỗi bước chân anh.

- Hữu Quân, tới đây ngồi này!

Một người phụ nữ ăn mặc rất đơn giản gọi anh. Tuy là ăn mặc đơn giản, nhưng không ai có thể phủ nhận sự tôn quý tỏa ra từ con người của bà. Nhìn đường nét trên khuôn mặt, nhất là đôi mắt của bà rất giống Linh, khiến cho Hữu Quân vừa vui mừng mà cũng vừa căng thẳng.

- Cháu chào bác! – Hữu Quân hơi cúi người xuống chào người phụ nữ đó.

- Sau này cứ gọi cô Hải là được. Cô tên là Hải. – Bà Hải rất tự nhiên giới thiệu tên mình. Còn hiền từ đặt tay xuống chiếc ghế bên cạnh và nói – Con ngồi đây này.

Cái đại từ gọi người mà bà dùng cho anh sao mà thân thương đến thế! Hữu Quân bối rối tới nỗi lúc ngồi xuống còn thấy khó khăn. Anh cúi mặt nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bữa ăn không hề có một chút nào gọi là sơn hào hải vị cả. Chỉ có cá kho, rau luộc, đậu sốt cà chua, thịt kho tàu…Tất cả đều thật giản dị mà cũng thật ấm cúng.

Đã lâu lắm rồi Hữu Quân không ăn những món này. Cơ bản vì anh hay ăn đồ tây. Có những lúc làm việc tới khuya, anh chỉ kịp dùng đồ ăn nhanh cho qua bữa…Dần dà, anh cũng quên mất có một thứ gọi là ẩm thực của quê hương.

Hữu Quân xúc động tới nỗi chỉ biết nhìn chăm chăm vào đĩa đậu sốt. Một câu nói cũng không thốt ra nổi.

Linh ngồi cạnh anh thấy vậy không khỏi mỉm cười tủm tỉm. Đây mới là Hữu Quân của hai năm về trước. Biết ngượng ngùng, biết bối rối và cũng biết xúc động. Cô cứ tưởng môi trường làm việc và ánh hào quang đã tôi luyện anh thành một con người sắt đá, kiêu ngạo rồi cơ. Ai ngờ…

Đúng như người ta vẫn nói “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.” Con người ta sinh ra, cái tính cách là do trời ban. Đâu phải qua vài năm là có thể thay đổi được!

Linh giở trò, vung tay đập mạnh vào lưng của Hữu Quân, nói với vẻ quan tâm:

- Trông anh đói quá, hay là làm một miếng trước đi. Kẻo cái ly trước mặt lại bị nước miếng của anh làm ô uế mất.

Hữu Quân trừng mắt nhìn Linh, nghẹn ngào nói:

- Cô nương quả hiểu ý tại hạ. Tại hạ thực chỉ biết khóc để tỏ lòng biết ơn!

Hai người cứ nói nói cười cười, không để ý đến ánh mắt của bà Hải ở bên cạnh. Trong lòng bà dường như có một thứ gì đó lướt qua…như là nhung nhớ và tiếc nuối.

Bà chợt nhớ tới một người đã cũ. Đã cũ lắm rồi…Cũ tới nỗi mỗi lần nhớ lại, bà không thể nhớ rõ mặt của người đàn ông ấy nữa. Nhưng dẫu vậy, những kỷ niệm về mối tình đầu đó vẫn cứ nằm mãi trong tim bà. Cho dù mai này có chết đi, thì nó vẫn cứ ở đó…An ổn và gắn chặt…Mãi mãi không thể phai nhạt đi.

Rất nhiều năm trước, nếu không phải do biến cố thì bà và người đàn ông đó đã chẳng phải xa nhau. Tuổi trẻ của bà chóng vánh qua đi trong niềm tiếc nuổi, tình yêu của bà cứ thế chết trong sự chờ mong. Quá khứ dần bị thời gian vùi lấp…

Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng quên bà. Ông ta không còn trở về nữa rồi!





Đúng lúc ấy thì Thiên Hoàng bợt bước vào. Vẻ lạnh lùng từ anh anh vẫn chẳng hề thuyên giảm đi khi đứng trước mẹ con Linh. Ánh mắt anh chỉ chăm chăm vào Hữu Quân. Sau đó anh nói:

- Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Ba người kia nhìn nhau, tuy không hiểu nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng. Thiên Hoàng đã lớn, anh có đủ khí chất để khiến người ta bội phục. Nhất là đôi mắt, lúc tức giận, đôi mắt anh rất lạnh. Lạnh tới nỗi không ai dám xâm phạm vào nó.

Hữu Quân thở dải rồi đứng lên, theo Thiên Hoàng bước ra ngoài.

Linh nhìn theo dáng hai người, trong ánh mắt không hề cảm thấy có chút điều gì tò mò cả. Vì tất cả mọi chuyện, anh trai đã nói cho cô biết rồi. Cái cô chờ đợi chính là…phản ứng của Hữu Quân.

Tiết trời vào thu, gió buổi tối thổi có chút se lạnh. Nhưng cái khiến Hữu Quân cảm thấy lạnh trong lòng không phải là những cơn gió nhẹ nhợt nhạt như thế này, mà chính là người đàn ông đang đứng quay lưng về phía anh.

Hữu Quân cho tay vào trong túi quần, cố làm vẻ bình thản nói:

- Hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

Thiên Hoàng không vội vàng, anh lấy một điếu thuốc trong bao ra và châm lửa. Ánh lửa vừa lóe lên đã vội tắt đi. Để lại một tàn sáng màu đỏ cùng một làn khói trắng bốc ra từ đầu lọc. Thiên Hoàng rít một hơi rồi bỏ thuốc ra. Điếu thuốc như vẽ một đường mờ ảo trong làn khói. Cùng với đó là tiếng nói không nóng không lạnh của Thiên Hoàng vang lên:

- Nói cho tôi biết cái thai trong bụng của Quyên Vỹ là sao?