Chương 26: NGÀY 26

Khi trời sáng, Gobue-chan đã trở thành một Hobgoblin. Để chúc mừng, bọn tôi đã tặng cô ấy một món quà. Đó là một phụ kiện được làm từ những chiếc răng nanh tạo ra sự rung cảm cho người khác từ người của một bộ lạc.

Thông thường khi tập luyện kết thúc, các Goblins phân tán ra để đi săn.

Tuy nhiên, lần này, tất cả mọi người phải trải qua một đợt kiểm tra trang bị.

Loại vũ khí cá nhân cấp thấp nhất cũng như nhiều nhất mà các Goblins sử dụng là sừng của Thỏ sừng, khiên được kiên cố bởi vỏ và quần áo thường ngày của họ. Tại nơi kiểm tra, chúng tôi chỉ đếm chúng, rồi sau khi 30 phút trôi qua, tất cả rời khỏi hang cùng nhau. Lần này kế hoạch của chúng tôi là nâng cao cấp độ của mọi người đồng thời gia tăng số lượng kỹ năng của tôi. Vì vậy, tôi đã quyết định sẽ thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ vào căn cứ khai thác mỏ của Orc. Bọn tôi không có ác cảm đặc biệt nào đối với lũ Orcs, chúng tôi chỉ đơn giản là làm những gì bản thân cần để tồn tại.

Cho nên bọn tôi tấn công. Tấn công và ăn.

Và giờ thì tôi sẽ công bố kết quả. Bọn này đã chỉ bị thương nhẹ và không có thương vong nào. Về phần bọn Orcs trong căn cứ khai thác, cả lũ đều đã chết sạch. Bao gồm cả thủ lĩnh Orc và những binh lính của hắn. Lý do chính của chuyện này là chế độ tập luyện mà bọn tôi đã trải qua tập trung vào không chỉ tấn công mà còn phòng thủ. Việc này cũng được hỗ trợ bởi sự quyết đoán, nghiêm khắc và khó khăn của tôi trong suốt những buổi tập. Đó là lý do tại sao sức mạnh phòng thủ của họ là rất cao. Mặc dù, phần lớn nguyên nhân là hầu hết khả năng chiến đấu của Orc thũ lĩnh đã bị cản trở bởi tơ Goblin của tôi, và sau đó bị đâm đến chết.

Sao? Hèn hạ? Tôi không đồng ý, trong thế giới tự nhiên thì những hành vi như vậy không thành vấn đề. Bởi vì khi bạn chết thì mọi thứ sẽ kết thúc, vì vậy không cần biết hành động của bạn hèn hạ như thế nào, vì kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.

Chỉ có những kẻ thắng cuộc mới được quyết định cái gì đúng và cái gì sai.

Để luôn là người chiến thắng, tôi phải biến trái tim mình thành một thanh niên cứng.

Sau khi trận chiến kết thúc, bọn tôi mang dược phẩm [Cỏ phục hồi] mà mình đã nghiền thành bột ra, bọc vải ngâm trong chất lỏng, lấy vải quấn và áp chúng vào các vết thương. Đó là cách chữa trị rất đơn giản, nhưng hiệu quả đáng ngạc nhiên.

Đối với những nạn nhân có vết thương đe dọa tính mạng, với [Nghề Giáo sĩ] của mình, tôi sử dụng các kỹ năng hồi phục của mình để chữa lành vết thương của họ.

Tôi nghĩ những bài tập pháp thuật của mình có thể hữu dụng, nên tôi thử nhiều cách cho đến khi nó hoạt động

Kể cả khi một cánh tay đã bị chặt đứt, nếu kĩ năng chữa thương của tôi đã được dùng thì nó sẽ mất khoảng thời gian nhưng nếu còn dính lại thì có thể, trong một lúc có thể bạn sẽ có cảm giác khó chịu, nhưng nếu so với mất một cánh tay thì nó chả là gì. Có vẻ như sau khi hồi phục thì có thể di chuyển cánh tay đó. Tôi phải nói rằng kĩ năng chữa thương này thật tuyệt vời.

Tôi rất lấy lòng cảm tạ khi sở hữu được kĩ năng này.

Đối với người phụ nữ đã từng là [Giáo sĩ], tôi thực lòng cảm thấy biết ơn. Đó là vì nếu như tôi không có kĩ năng này, số lượng của chúng tôi đã giảm đáng kể. Tôi đã từng không thèm để mắt đến việc họ chết bao nhiêu, nhưng sau khi tập luyện với mấy gã này được một khoảng thời gian, tôi bắt đầu xem họ như những thuộc hạ hoặc học trò của mình.

Cho nên nếu như họ cần giúp, thì tôi rất muốn giúp họ. Trong khi tôi nghĩ đến những cô gái quá cố, tôi cầu nguyện cho họ.

Trong khi tôi đang thực hiện việc chữa trị, Gobukichi-kun cùng với những Goblins lành lặn chạy vòng quanh để thu gom xác bọn Orcs và trang bị của chúng. Khi tôi chữa trị xong thì liền chuyển qua bước tiếp theo của kế hoạch.

Có vẻ như cây kích của Orc thủ lĩnh được gia cố thêm bởi nguyên liệu ma thuật, nên nó cực kì bén. Nó vừa đủ kích cỡ, nên tôi quyết định lấy nó làm vũ khí mới của mình. Mấy thanh kiếm cũng tốt, nhưng tôi quen với việc dùng vũ khí dài rồi. Cũng có rất nhiều vũ khí, nên mọi người được nhận được một vũ khí tốt hơn. Những Goblins cấp thấp nhất chuyển từ sừng thỏ sang kiếm ngắn, thứ cực kì khác biệt.

Và trên hết, ngoài số lượng lớn Hỏa hồn thạch và Lôi hồn thạch, thì vẫn có Phong hồn thạch và Thổ hồn thạch là tôi chưa được ăn. Và bên trong hầm mỏ có vẻ như còn thứ cần được khám phá.

Sau khi nhanh chóng lột hết đồ của bọn Orcs, bọn tôi tụ tập lại để ăn. Để thận trọng hơn bọn tôi quyết định sẽ chia thức ăn theo cấp bậc, cấp cao hơn nghĩa là nhiều thịt hơn. Orc thũ lĩnh hay Orc pháp sư v.v. lực lượng chiến đấu chính đương nhiên là sẽ nằm hết trong bụng tôi.

Đã học được [Tiếng thét triệu tập]

Đã học được [Cải thiện tiêu hóa]

Đã học được [Thông thạo thương thuật]

Trong khi thưởng thức thịt Orc nướng, tôi một mình ăn Hỏa, Lôi, Thủy hồn thạch cùng với số Phong và Thổ hồn thạch mới có được như thức ăn vặt.

Đã học được [Tiết khí sư]

Đã học được [Kháng phong]

Đã học được [Thuần thổ]

Đã học được [Kháng thổ]

Nhưng quan trọng hơn, tiệc Orc nướng quả rất vui.

Thịt Orc có hương vị cũng như kết cấu kì lạ giống như là thịt heo thượng hạng, và còn gì nữa, số lượng thịt lớn. Không cần biết bọn tôi ăn bao nhiêu, dường như chúng không bao giờ hết được.

Kể cả vậy, tôi vẫn nhớ cơm và rượu. Tôi đặc biệt nhớ rượu. Tôi nhớ nó đến nổi gần như không thể chịu đựng được nữa. Nghĩ lại thì tôi chưa được uống một giọt kể từ khi đầu thai. Trên đường về sau khi mua rượu thì tôi đã bị Aoi đâm. Tôi bắt đầu tự hỏi không biết số rượu đó như thế nào rồi.

Và cứ như thế tôi lại mong nó hơn nữa. Sau đó, trước khi trời tối, bọn tôi quay về hang để ngủ.