Chương 27: NGÀY 27: CHUYỆN BÊN LỀ: GÓC NHÌN CỦA TÓC ĐỎ

Nó đáng ra là một nhiệm vụ đơn giản bình thường. Tuy nhiên, nó không hề kết thúc dễ dàng, thực ra nó kết thúc trong một mớ thất bại.

Nhiệm vụ là hộ tống một nhóm thương gia cỡ trung bình từ Thương hội đến thành phô trong khi bảo vệ họ khỏi đạo tặc cũng như quái vật. Đáng ra nó phải là một nhiệm vụ dễ mà không có mạo hiểm nào. Tôi chỉ là một thám hiểm gia non nớt không hề có danh tiếng, nên trông tôi thiếu tự tin và năng lực. Tuy nhiên, tôi có thể có được công việc, do bản thân là một phần của Đoàn thể Thám hiểm gia . Một nhóm cỡ tiêu chuẩn thực hiện chuyến đi này với số thành viên thường là khoảng một tá hoặc ít hơn. Tuy nhiên nhóm của tôi, có 18 tay mơ và 6 thành viên cao cấp nên tổng cộng là một nhóm 24 người. Càng nhiều người tham gia thì thu nhập càng giảm, nhưng bọn tôi chịu đựng, vì nó sẽ giúp chúng tôi thu được kinh nghiệm.

Lúc mới đầu thì mọi thứ đều ổn. Đoạn đường mà chúng tôi đi thì gần đây có đưa ra những nhiệm vụ đàn áp quái vật, bọn quái vật bị tiêu diệt gần như toàn bộ, nhờ vậy mà nó trở nên an toàn hơn. Tuy thế, vẫn còn có hiểm họa. Những con quái vật gà cao 70cm được gọi là sẽ tấn công theo nhóm khoang từ 2 đến 3 con. Chạm trán bọn quái vật này sẽ giúp cho những thám hiểm gia nghiệp dư thu được kha khá kinh nghiệm.

Đối với tôi và một thám hiểm gia nghiệp dư khác, thì đây là nhiệm vụ hộ tống đầu tiên của chúng tôi, tuy nhiên , vì chuyến đi không có lấy một tí nguy hiểm nào, phần còn lại của nhóm chẳng hề hồi hộp gì cả. Theo lẽ tự nhiên, do có rất nhiều thời gian rãnh, hầu hết đều ngồi tán dóc, và hóa ra thì, tôi là thám hiểm gia nữ duy nhất lần này. May mắn thay, mọi người đều rất tốt bụng và vô tư, những người lớn thì kể những câu chuyện chứa đầy thông tin. Mớ này sẽ rất hữu dụng trong tương lai. Thợ rèn Emery Furado đưa cho tôi một chiếc nhẫn rẻ và một cái vòng cổ. Chị em Alma và Felicia thì làm đồ ngọt cho tôi. Giả kim thuật gia Spinel Fean đưa cho tôi một bình thuốc hồi phục tự chế (Lọ máu). Mặc dù mấy lọ thuốc của cô ấy không bằng mấy cái ở khu thương mại, sức bền cũng rất cần thiết. Mạng tôi cũng có thể sẽ được cứu sống nhờ nó ngày nào đó. Những bình thuốc hồi phục là vật dụng cần thiết đối với một thám hiểm gia, tuy nhiên, chúng rất đắt, nên chúng thường nằm ngoài tầm với đối với tay mơ như tôi. Nên, trên hết thì tôi rất cảm kích.

Với số lời không tưởng thì tôi đã mất cảnh giác. Tôi bắt đầu nghĩ rằng bằng cách nào nhiệm vụ diễn ra mà không hề gặp trở ngại và tôi sẽ uống như thế nào trong quán rượu khi tới nơi.

Nhưng nó sẽ không xảy ra.

Bất chợt thì tên từ trong rừng bay ra và đánh vào mé của những thành viên cấp cao. Rõ ràng là những mũi tên đã được tẩm độc phát tán nhanh. Bọn tôi nhanh chóng chữa trị, tuy nhiên, những thành viên cấp cao chết trong khi sùi bọt mép. Và mặc dù đó không phải lần đầu tôi thấy người chết, tôi không thể ngừng nghĩ rằng những người mà tôi mới quen nay đã trở thành một đống xác. Nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ về nó. Bởi vì một lượng lớn quái vật vừa mới nhảy ra từ mấy cái bụi ở gần rừng và đang tiến đến chỗ bọn tôi.

“Ttsuaaaaa!!”

Trong khi lắng nghe tiếng thét của tinh thần chiến đấu, tôi rút kiếm, một món quà chia tay từ chú tôi, một thanh kiếm thép ngắn.

[Kĩ thuật chiến đấu Rubellia Walline [Chém] Kiếm]

Tôi đã được dạy nghề [Chiến binh] bởi chú và có thể dùng được những Kĩ thuật chiến đấu cơ bản. Một tia sáng đỏ mờ tỏa ra trên lưỡi kiếm, sát ý được dồn nén trong thanh kiếm. Với màu da xanh lá đặc biệt, tai nhọn và gương mặt xấu xí, , kẻ địch là tộc Goblin. Tôi nhắm đường kiếm để chặt đầu nó, tuy nhiên, kẻ địch dễ dàng phản đòn. Với sự va chạm của những thanh kiếm, một âm thanh the thé phát ra và những ánh lửa rải rác tóe ra. Cú va chạm mạnh đến nổi làm tay tôi bị tê. Tay đã yếu đi nhưng tôi vẫn có thể cầm chắc được thanh gươm. Ổn thôi tôi vẫn có thể chiến đấu. Tuy nhiên, đối với tên Goblin đạo tặc trước mặt tôi thì khác. Cú sốc từ đòn đánh trước khiến nó làm rơi thanh kiếm và tay không tất sắt. Nói về khả năng chiến đấu của tôi thì nó là cấp độ 10, nên tôi được cho là một [Chiến binh] cấp thấp. Cũng mới chỉ được có một tháng kể từ khi tôi trở thành thám hiểm gia. Tuy nhiên, tôi nguyên là [Nông dân] cùng với gia đình và đạt được cấp độ 48. Nó khiến cho sức mạnh cơ bắp cũng như sức chống chịu của tôi được tăng lên tạo thành sự khác biệt giữa chúng tôi.

Những ngày làm nông vất vả làm cho cánh tôi trở nên mạnh hơn và đôi tay chắc hơn khiến tôi có thể giữ vững được thanh kiếm mà không lùi lại. Chỉ trong một khoảnh khắc tôi lại nghĩ về những ngày đó. Tôi tuyệt vọng vung kiếm lần nữa để gϊếŧ. Nhưng vào phút cuối thì tên Goblin đạo tặc đỡ đòn tấn công của tôi bằng một chiếc khiên tròn. Tôi làm hư hại nhẹ chiếc khiên nhưng không thể gây được vết thương chí mạng. Kẻ địch cũng tuyệt vọng. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể phá vỡ được tư thế của Goblin đạo tặc. Không cho nó cơ hội để trốn thoát tôi nhắm vào phần bắp vế sơ hở không được che bởi Giáp lẩn trốn.

“Ttsua!!”

[Kĩ thuật chiến đấu Rubellia Walline [Chém] Kiếm]

Độ bén của lưỡi gươm được tăng thêm nhờ vào những Kĩ thuật. Nó chém xuyên qua phần thịt, nhưng đà tấn công bị chậm lại khi đến xương. Tôi vẫn cắt rời được cái chân thành công. Máu tươi phun ra từ vết thương. Tôi nâng thanh kiếm ngắn lên để thực hiến một cú quyết định đối với tên Goblin đạo tặc đang rêи ɾỉ và ôm cái chân bị chém đứt trong tuyệt vọng. Tôi làm một cú từ đỉnh đầu. Không hề bị cản lại, thanh kiếm chém xuyên qua hộp sọ, não bắn tung tóe và một vài phần của bộ giáp da bị vấy đầy máu.

“Đằng sau!! Coi chừng!!”

Một nam thám hiểm gia tên Charles, bằng tuổi tôi, hét lên. Tôi quay lại trang bị khiên vào tay trái và đẩy tới trước.

[Kĩ thuật chiến đấu Rubellia Walline [Đánh khiên] Khiên]

Ánh sáng xanh mờ bọc quanh tấm khiên khi tôi đánh vào mặt của Goblin đạo tặc. Không thể tránh được đòn tấn công bất ngờ. Kĩ thuật khiên được biết đến đặc biệt do độ cứng của nó. Đòn tấn công làm gãy mũi của Goblin đạo tặc khiến máu mũi nó phun ra khi cơ thể Goblin đạo tặc to lớn ngã về sau.

Đòn [Đánh khiên] gây hiệu ứng [Đẩy lùi] phá vỡ khoảng cách.

Tôi tận dụng cơ hội và lao tới chém đầu của Goblin đạo tặc. Giờ tôi không dùng Kĩ thuật chiến đấu vì chúng làm tiêu hao rất nhiều sức mạnh thể chất cũng như tinh thần. Tôi chém xuyên qua cổ của con Goblin đạo tặc không mấy khó khăn do khoảng cách bị phá vỡ lúc nãy. Tôi đánh vào động mạch, và máu bắn ra như đài phun nước. Lưỡi gươm bị mẻ một tí khi tôi chém qua xương. Trong góc của tầm mắt tôi thấy bóng dáng của một kẻ địch đang nhắm vào mình. Tôi tránh cây chùy gai lớn mà rõ ràng là quá sức cho chiếc khiên nhỏ của tôi có thể đỡ được và tôi nhày lùi về cùng lúc.”Tsuu!” (Tsu chắc là tiếng thở ra)

Cây chùy được vung làm mất thăng bằng của tôi. Mặc dù không hề có thương tích nào, và tôi trở lại thành công. Tuy nhiên, đó có vẻ như là mục đích của kẻ địch.

“Ggyacacacaca”

[Tại sao lại có một Hobgoblin đạo tặc ở đây!!]

Một kẻ địch ghê gớm, một đã xuất hiện từ điểm mù của tôi và cất lên tiếng thét đáng sợ.

Hobgoblin là chủng loài cao hơn của Goblin, và hơi vượt quá khả năng của một người bình thường. Nó là quái vật nổi tiếng mà những thám hiểm gia tay mơ phải thắng được một lần. Một đối thủ khó chịu để gϊếŧ khi tay đôi. Tôi đã thấy một trận đấu với nó, lúc trước một Hobgoblin bắt chú tôi và ông ấy đã gặp vài rắc rối với nó. Hobgoblins bắt đầu từ Goblins rồi mới Thăng cấp khi có đủ kinh nghiệm để có được những kĩ năng cũng như sức mạnh vượt trội. Thứ này đã gϊếŧ rất nhiều sinh vật để có thể Thăng cấp.

Hobgoblin đạo tặc tung cú đấm đầy uy lực của mình ra. Nó không đánh trúng tôi, tôi phòng thủ với tấm khiên tròn mà tôi đã đỡ được một lần. Tuy nhiên, không có nhiều thời gian để sử dụng những Kĩ thuật, tấm khiên phát ra một âm thanh khó nghe, và đã bị hỏng nhẹ. Tôi cảm giác như mình vừa va chạm với thứ gì đó rất lớn. Rồi sau đó cơ thể tôi văng ra. Mới đầu khi lăn trên nền đất, tôi không thể hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nó rất đơn giản, không hề có mánh khóe nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh. Tấm khiên tròn của tôi được dùng để đỡ đòn tấn công bị vỡ ở phần va chạm và xương tay trái của tôi bị gãy nên không thể di chuyển được. Trong lúc tiếp tục lăn, đầu tôi va chạm với một hòn đá hay thứ gì đó cứng nên mất dần ý thức. Tôi bắt gặp hình ảnh máu chảy qua mắt trái của mình và khiến tầm nhìn của tôi bị chìm trong sắc đỏ.

Kiệt sức, tôi muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nào được. Cơ thể tôi tràn ngập trong cơn đau và máu thì phun ra. Tôi gâm kiếm vào đất để trợ lực cho bản thân đứng dậy. Chân tôi run khi nhìn xung quanh nhưng vẫn có thể đứng được. Hobgoblin ngoại trừ màu da thì có vài nét giống con người, tuy nhiên, tên này nhìn xấu vl. Nó là tên Hobgolin xấu nhất mà tôi từng gặp. Nó nhìn tôi với đôi mắt trí tuệ. Nó nhìn tôi với một nụ cười tục tĩu trên mặt. Một “nhánh cây” nổi lên từ đáy quần thể hiện những suy nghĩ của nó. Tôi cố nén lại cơn buồn nôn tích tụ từ những suy nghĩ và cầu cứu với ánh mắt của mình. Nó mạnh. Tôi mạnh, nhưng đây không phải đối thủ mà một thám hiểm gia nghiệp dư như tôi có thể xử lí được. Nếu có 3 người, tôi có thể gϊếŧ nó. Tôi phải có khả năng đánh bại nó nếu chỉ có 2 người trong khi tôi nói 3. Ai đó, bất cứ người nào. Tôi tuyệt vọng nhìn quanh chiến trường trong khi dụi mắt trái bị mờ đi do máu.

Tuy nhiên, chẳng có một ai khác, mọi người đều cố gắng để sống sót.

Những thành viên cao cấp có thể giúp chúng tôi đã bị gϊếŧ đầu tiên. Những kẻ tay mơ đều tản ra, hoàng loạn. Nó đã trở thành một tình huống nguy cấp vì chúng tôi thiếu kinh nghiệm. Tôi cố tập hợp những người còn lại, chỉ có 18 người, tính luôn cả tôi. Họ bị chém từ phía sau khi đang cố chạy trốn. Những người khác thì bị thiêu sống bằng hỏa cầu. Có cả Hobgoblin pháp sư luôn! Pháp sư có thể sử dụng những ma pháp mạnh mẽ. Tôi bị tấn công bởi áo giác, tầm nhìn trở nên tối hẳn. Những thám hiểm gia tay mơ sẽ bị tàn sát bởi một pháp sư. Nếu như bạn có vũ khí tầm xa như cung thì bạn có thể nghĩ ra được gì đó. Tuy nhiên, tôi là một [Chiến binh] nên không thể tấn công tầm xa. Hầu hết [Chiến binh] sẽ bị gϊếŧ bởi pháp thuật trước khi tiếp cận đủ tầm để dùng kiếm. Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm giọng nói tôi nghe lúc nãy. Charles có tài hơn tôi. Tôi thấy 2 Goblin đạo tặc trước mắt mình.

Tình huống này đúng là tệ nhất.

Nhưng tôi không hề muốn đầu hàng. Như một thám hiểm gia thì tôi hiểu rằng đầu hàng xong sẽ như thế nào. Là một người phụ nữ thì tôi sẽ bị đem đi và được dùng đẻ thỏa mãn bọn chúng. Liên tục bị cưỡиɠ ɧϊếp và mang thai những đứa trẻ Goblin đến khi tôi chết. Sự tồn tại như vậy, giống như được chăn nuôi, thật kinh tởm. Nó thật quá kinh tởm. Tôi thà chết còn hơn. Cha mẹ tôi đều đã chết và tôi cũng chẳng có người yêu. Nên, chết có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi có thể chấp nhận cái chết. Nhưng tôi không muốn bị cưỡиɠ ɧϊếp và chết bỏ xó như động vật.

Từ Túi rộng ở hông, tôi lấy lọ máu có được từ Spinel ra. May là nó chưa bị vỡ và tôi uống hết nó trong một ngụm. Tôi nếm thấy vị ngọt trong miệng. Tôi cảm thấy cơn đau dịu bớt đi. Tay trái tôi có thể di chuyển tự do và cơn mệt mỏi cũng biến mất. Tôi nghe nói rằng nó không bằng hàng ở khu thương mại, tuy nhiên đối với tôi thì tác dụng của nó thật tuyệt vời. Tôi sẽ chiến đấu. Tôi sẽ không từ bỏ!

Mặc dù vậy nhưng vẫn không được, bọn Goblin đạo tặc bao vây Charles, gϊếŧ cậu ta. Sau đó tôi bị làm choáng và đồng thời bị bắt. Tứ chi tôi bị trói bởi dây và miệng thì bị bịt lại. N gôn ngữ của Goblin khá khó hiểu nhưng có vẻ như sẽ đến nhà của chúng sớm thôi. Tệ thật. Hình ảnh của “nhánh cây” nhô lên ở đáy quần của tên Hobgoblin đạo tặc bổng thoáng qua tâm trí tôi. Tầm nhìn bị ngập trong nụ cười tục tĩu và tiếng cười thô bĩ. Thật khó chịu. Tôi không muốn bị cưỡиɠ ɧϊếp bởi thứ đó. Tôi ghét, ghét, ghét!, tôi ghét nó, tôi ghét tsutsutsu! Đó sẽ là tương lai của tôi. Lúc nãy tôi nên chạy trốn mới phải. Tôi không thể trốn thoát nữa rồi. Tứ chi bị trói, tôi còn chẳng thể cắn lưỡi nữa.

Trong khi được bị mang đi tôi cầu nguyện Thần Số mệnh . Chắc chắn rằng thế giới này có Thần tồn tại. Không chắc rằng vị Thần đó sẽ đáp lại lời cầu nguyện của tôi, nhưng tôi vẫn phải thử. Kể cả khi đây là một canh bạc nhưng vẫn còn một hy vọng mong manh.

Nhưng cầu nguyện cũng chẳng thay đổi được tình hình. Tôi nhìn lên và thấy những người mà mình được lệnh phải bảo vệ nhưng lại thất bại. Những người phụ nữ khác đang trong cùng tình cảnh với tôi. Emery, Felicia, Alma, và Spinel. Kể cả lúc này họ cũng không hề trách tôi. Tim tôi nhói lên. Tôi khóc. Tôi cảm thấy phát bệnh vì mình quá yếu. Tôi thấy thật hổ thẹn. Hổ thẹn, tôi dùng ánh mắt để xin lỗi mọi người. Tôi xin lỗi từ tận đáy lòng mình. Tôi xin lỗi tôi rất yếu đuối.

Tôi nhớ lại những ký ức về cha mẹ mình, ký ức về chú. Lệ rơi xuống không ngừng. Từ khoảng cách này đằng xa tôi có thể thấy những hang động.

Bổng dưng vận may bất ngờ thay đổi.

Khi đến hang thì bọn tôi thấy rất nhiều Goblins nhưng chỉ có một tên cụ thể thu hút sự chú ý của tôi. Hắn ta có một cơ thể màu đen. Tôi khó lòng tin vào mắt mình. Tôi đã nghe những lời đồn về việc thấy được những Goblins da nâu sống trong những hầm mỏ. Tên này thì đen tuyền và tô lên một bức tranh ngập trong bóng tối. Hắn nhất định phải được phù hộ bởi một trong các vị thần. Một phân loài xuất hiện sau khi Thăng cấp. Trong khi đang nghĩ thế tên Hobgoblin đen tiến đến chỗ Hobgoblin đạo tặc và bắt đầu nói.

“Những người phụ nữ này. Ông có thể để họ cho tôi chăm sóc được không?”

Ngoài mặt thì hắn nhìn tử tế, nhưng hắn có một giọng nói đầy áp đảo. Cơ thể hắn có một sự hấp dẫn đầy cuốn hút. Tôi bị cuốn hút bởi thứ mạnh hắn sở hữu mà bản thân mình không có. Đến đây gặp gắn chính là số mệnh của tôi. Từ đây đánh dấu sự khởi đầu vận mệnh của tôi.